Ặ Kỷ An Tâm cũng đồng ý: “Được rồi, sau này mẹ sẽ cố gắng dành thời gian để đón con.”
Hoắc Kỳ Ngang ôm con gái vào trong xe, để cô bé ngồi giữa, thắt dây an toàn cho cô, cô bé lập tức dựa vào lòng anh, cô cùng ngoan ngoãn.
Trở lại biệt thự, chân Kỷ An Tâm vẫn chưa thể đi lại thường xuyên, Hoắc Kỳ Ngang để cô ngồi trên ghé sô pha, không chạy lung tung nữa, anh bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cả nhà ăn xong bữa tối,thám thoắt đã tới h tối, để hợp với giờ đi ngủ của con gái, Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang cũng đã chuẩn bị đi ngủ.
Bây giờ, đã gần đến tháng âm lịch, trời se lạnh, cũng cận kề Tết, dù đã bật điều hòa, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Hoắc Kỳ Ngang ôm con gái vào lòng, làm ấm giường cho cô bé, cô bé ôm lấy anh, chẳng máy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Cô bé đã ngủ thiếp đi, nhưng hai người ngủ hai đầu giường đều không ngủ được, cũng không thể trò chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn qua nhau.
Dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, một hơi thở phảng phất và mơ hồ bốc lên.
Chân của Kỷ An Tâm có thể cử động tùy ý rồi, khi cô nhìn con gái, ánh mắt thăm thẳm của người đàn ông đối diện khóa chặt lấy cô.
Kỷ An Tâm bị ánh mắt này làm cho có chút bối rối, cô ngắng đầu nhìn sang, ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang hiện rõ suy nghĩ của anh.
Kỷ An Tâm có ý quay lưng lại, thật ra trong lòng cô cũng không phải thật sự từ chối, nhưng mà, đã qua năm, cô và anh vẫn có rất nhiều cảm giác xa lạ.
Hơn nữa, sau khi sinh con gái, tuy vóc dáng đã hồi phục, nhưng nỗi đau khi sinh con vẫn còn hẳn in trong trí nhớ, có người nói phụ nữ sau khi sinh con sẽ bớt mặn mà hơn về mặt đó.
Cũng có cảm giác, bởi vì trong năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, bởi vì cô sợ hãi khi nghĩ về nó.
Con gái chào đời suôn sẻ, cô hoàn toàn không để ý đến nhu cầu sinh lý. Đương nhiên, ngoại trừ người đàn ông này có thể khiến cô động lòng, cô đối với những người đàn ông khác cũng không có cảm giác gì.
Lúc này, cô bé lăn người, ép chặt Hoắc Kỳ Ngang đến góc giường, khiến anh cũng không ngủ được.
Anh cũng không thể ngăn con gái ép sang mình, vì vậy anh nhẹ nhàng mở chăn, để lại chiếc giường ấm áp cho con gái.
Khi Kỷ An Tâm nghe thấy tiếng anh dậy, tim cô thắt lại, cô nhìn lại thì thấy con gái mình, rõ ràng đang ngủ ở giữa, lúc này đã lăn đến mép giường, hơn nữa còn quấn chặt trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, vẻ ngủ rất say.
– j Kỷ An Tâm nghĩ, người đàn ông này chắc không có chỗ ngủ, nên ngủ ở phòng khách rồi!
Đang suy nghĩ miên man thì cô thấy người đàn ông đi tới gần cô, nói nhỏ: “Lui vào phía trong một chút, cho anh một chỗ nằm.”
“Ơ! Không phải anh ngủ phòng khách à?” Kỷ An Tâm nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi bật cười: “Ai nói anh sẽ ngủ trong phòng khách?”
Kỷ An Tâm nuốt nước bọt, lui về phía con gái để nhường chỗ cho anh ngủ.
Có điều,cô bé vẫn chiếm một nửa giường, nửa còn lại, hai người nằm gần nhau, khoảng cách này gần như dính lấy nhau.
Sau lưng Kỷ An Tâm là lồng ngực cường tráng của người đàn ông, trên đầu cô, hơi thở của người đàn ông cũng rất rõ ràng.
Trong lòng Kỷ An Tâm không khỏi căng thẳng, bàn tay của người đàn ông vòng qua eo cô, ôm chặt cô.
“Đừng linh tinh!” Kỷ An Tâm thấp giọng cảnh cáo, có con gái ở bên cạnh đấy!
Hoắc Kỳ Ngang thở nhẹ bên tai: “Yên tâm, anh chỉ ôm em ngủ thôi.”
Kỷ An Tâm đương nhiên yên tâm, vì anh không thể làm gì vào lúc này, lỡ như con gái tỉnh, hai người sẽ xong đời.
Cô bé ngủ ngon lành, không hề tỉnh, trái tim đang thắt lại của Kỷ An Tâm dần thả lỏng, cô cảm thấy buồn ngủ.
Cô nhắm mắt ngủ thiếp đi trong vòng tay của người đàn ông, nhưng Hoắc Kỳ Ngang lại thấy khó xử.
Vì anh thực sự sắp mắt ngủ, ôm người phụ nữ này vào lòng khiến anh không thể bình tĩnh được chút nào.
Sáng sớm.
Kỷ An Tâm mở mắt ra, thấy người đàn ông bên cạnh đã dậy, cô nhớ tới chuyện đưa con gái đi học, vội nhìn vào điện thoại di động, mới giờ mà cô bé vẫn đang ngủ.