Buổi tối, Trang Noãn Noãn về nhà, bà ngoại liền quan tâm hỏi: “Noãn Noãn, buồi hòa nhạc của cháu sao rồi?”
“Đang chuẩn bị rồi ạ, cũng sắp chuẩn bị xong rồi, bà ngoại, chờ cháu lấy được tiền biểu diễn lần này, cháu mời bà đi ăn một bữa hoành tráng.”
“Bà còn có thể ăn được gì nữa chứ? Có thể ở nhà ăn một bữa cơm là được, cháu giữ tiền lại mà dùng, những cô gái trẻ như bọn cháu cần dùng tiền hơn.”
“Cháu cũng không cần, cháu muốn giữ lại để mời luật sư.”
Trang Noãn Noãn kiên định nói.
“Noãn Noãn, sao cháu vẫn còn nghĩ đến chuyện này chứ?”
“Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, cháu nhất định sẽ đòi lại được công đạo cho ba mẹ, hai người họ chết không rõ ràng, tập đoàn Kiều thị cũng không có bắt kỳ lý do gì, cháu tin, trong đó nhất định có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cháu nhất định sẽ vạch trần công ty của bọn họ.” Trang Noãn Noãn trong hận ý, tràn đầy dũng khí, nguyện vọng lớn nhất đời này của cô, chính là có thể đòi lại công đạo cho ba mẹ cô.
Lam gia, khoảng mười giờ đêm.
Lúc Lam Sơ Niệm ở trên giường xoay quanh không ngủ được, cô dự định đi ra phòng xem phim để xem phim, lúc cô đi qua thư phòng, liền dón ra dón rén, chỉ sợ làm ồn đến người đàn ông đang làm việc ở bên trong.
Vào lúc cô đang như con mèo nhỏ, hai tay nắm thành quyền nhỏ đặt ở trước ngực, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, vô cùng giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời vậy.
Nhưng mà, cô đi qua, cửa bị mở ra, người đàn ông dáng người cao lớn bước ra, cánh tay dài, ngay lập tức tóm lấy cỗ áo ngủ của cô: “Lén lút làm gì?”
Lam Sơ Niệm ngay lập tức làm khuôn mặt khổ sở, lúc quay đầu nhìn người đàn ông ở sau lưng, cô cười hì hì rồi nói: “Anh, em… em đi uống nước.”
Người đàn ông ở phía sau híp mắt, có chút nghỉ ngờ nhìn cô: “Em chắc chắn là đi uống nước? Không phải là đi thức đêm xem phim?”
Lam Sơ Niệm lập tức giả vờ đáng thương: “Em không ngủ được, muốn xem phim giải trí một chút, em đảm bảo trước rưỡi lên giường đi ngủ.”
Chỉ thấy người đàn ông ở sau lưng cô, vẫn còn mặt một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, ở chỗ tay áo được sắn lên một cách lỏng lẻo, trong đơn giản thoải mái, lại không mát đi khí chất quý phái, còn có mấy phần gợi cảm mê người nói không ra.
Đương nhiên, người đàn ông có được khí chất như vầy, trông cũng sẽ không kém, có thể nói, là vô cùng đẹp trai và thời thượng, anh có được khuôn mặt giống như là được điêu khắc tỷ mỉ vậy, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi màu cánh hồng. Khóe miệng của anh cũng khá là hoàn mĩ, đôi môi nhếc lên, khiến cho anh giống như lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Nhưng mà, tuyệt đối đừng bị khuôn mặt này lừa gạt, đối với Lam Sơ Niệm mà nói, người anh trai này từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng quản cô vô cùng nghiêm.
Cho dù khóe miệng của anh mang theo nụ cười, ánh mắt của anh lại là vô cùng sắc bén, thậm chí khí chất của anh, đều là kiểu khí chất đàn ông vừa đủ.
Anh đúng là người anh trai mà mỗi lần Lam Sơ Niệm về nhà đều coi như là ma quỷ vậy, người kế thừa Lam gia Lam Thiên Hạo tuổi.
“Anh, xin anh mà. Cho em xem một lúc thôi, chỉ một lúc thôi.”
Lam Sơ Niệm cắn môi đỏ, tỏ vẻ đáng thương.
“Không được, về phòng ngủ, anh không muốn nửa đêm dậy, còn phải ôm em về giường ngủ.” Lam Thiên Hạo trong ánh mắt lộ ra uy nghiêm.
“Được rồi!” Lam Sơ Niệm đành phải cắn môi, vô cùng ủy khuất trở về phòng.
“Anh nói mấy lần rồi, ở trong nhà, đừng mặc đồ ngủ đi lung tung.” Người đàn ông sau lưng lại nói một câu.
“Lại không phải là áo hai dây.” Lam Sơ Niệm quay đầu làm mặt quỷ: “Áo của em là áo ngủ hoạt hình.”
Lam Sơ Niệm nói xong, tự nhiên cảm thấy trước ngực rét căm căm, cô tranh thủ thời gian ôm ngực, mặt lập tức đỏ lên, trời ạ!
Cô quên mặc nội y, ngại quá đi!
Cô nhanh chóng giống như chạy trốn vậy chạy vào trong phòng, mà người đàn ông ở sau lưng lắc lắc đầu, có chút ảo não.
Đúng, vừa rồi anh nhìn thấy, cho nên, anh không cho phép cô mặc như vậy ở trong nhà.
Lam Sơ Niệm về đến trong phòng, nâng mặt, thật là ngại quá đi, mỗi lần trước khi ngủ cô đều mặc đồ ngủ, mà lại không thích mặc áo ngực đi ngủ, nào biết được lại trùng hợp như vậy, bị anh trai bắt được?
Còn muốn đi thưởng thức một bộ phim tình cảm cơ! Chỉ có thể ở trong phòng đọc sách giết thời gian rồi.
Bởi vì cô bị cận thị, vì phòng ngừa cô cận thêm, buổi tối cô không được nhìn điện thoại.