Chương :
Lý Đạt siết chặt nắm đấm, đến lúc đó, Kiều Huy Dương có được công ty, mà anh có liên quan đến không ít bí mật của ông ta, cho nên hẳn là cũng không thiếu phần của hắn.
“Được! Chỉ cần một câu nói của Kiều phó tổng, tôi có thể làm bắt cứ điều gì.”
Năm giờ chạng vạng tối, Trang Noãn Noãn mở mắt ra, cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô ngồi dậy xoa trán, nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có một tờ giầy nhớ.
“Anh hầm cháo rồi. Em dậy thì hâm nóng lại ăn tối đi. Tối anh về hơi trễ.” Phía dưới còn vẽ một trái tim cùng hai chữ Mộ Trạch.
Trang Noãn Noãn cầm lấy tờ giấy nhớ, cảm giác ấm áp dâng trào, trong đầu cô tưởng tượng ra hình dáng anh buổi trưa một mình đứng trong bếp nấu cháo cho cô.
Cô tưởng tượng mà trong lòng cũng thấy ngọt ngào, cô nhẹ nhàng ấn tờ giấy nhớ vào lòng, như thể tờ giấy ấy có hơi ấm, cô không nỡ vứt bỏ.
Biệt thự họ Kiều.
Xe của Kiều Mộ Trạch vừa lái vào, mẹ Kiều đã ra đón anh, Kiều Mộ Trạch cầm theo một món quà, đây là thói quen ngày thường tặng quà cho mẹ của anh.
“Mẹ, tặng cho mẹ này.” Kiều Mộ Trạch đưa cho bà.
Mẹ Kiều lắc đầu nói: “Sau này đừng lãng phí tiền bạc nữa, con trở lại là được rôi.”
Kiều Mộ Trạch biết mẹ rất vất vả để chăm lo được cho.
ngôi nhà này, anh nhướng mày cười: “Đây là tắm lòng hiếu thảo của con trai, mẹ không được từ chối đâu.”
Mẹ Kiều không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.
“Ba có ở nhà không ạ?”
“Trong phòng làm việc ấy.”
“Con đi tìm ba bàn chút việc.”
Ừ! Lát nữa ra ăn tối đấy.” Bà Kiều đi vào, đặt món quà lên tủ rồi vào bếp cùng người hầu chuẩn bị bữa tối.
Ba Kiều lúc này đang cầm một chiếc kính lúp, cần thận soi xét một bức tranh cổ. Sở thích hiện tại của ba Kiều chính là sưu tập đồ cổ. Hiện tại, toàn bộ tầng một của nhà họ Kiều chứa đầy những báu vật mà ông sưu tầm được.
Kiều Mộ Trạch gõ cửa rồi bước vào, hướng về phía người ba đang cần thận quan sát trên chiếc bàn, gọi: “Ba, con đã Vệ.
“Đến đây, giúp ba xem bức tranh này có đáng sưu tập không?” Ba Kiều vẫy tay bảo anh qua.
Kiều Mộ Trạch lập tức đi qua, nhận lấy kính lúp sau đó cúi người xuống giúp ba xem kĩ, vì ba anh có sở thích sưu tầm, nên có thời gian anh cũng đọc thêm sách về lĩnh vực này, vậy nên cũng có chút kinh nghiệm.
Hơn nữa, làm vừa ý theo sở thích của ba cũng là một trong những đạo hiều làm con.
“Ba, ở đây có dấu vết do nhân công làm ra. Mặc dù không rõ ràng, nhưng con nghĩ giá trị để sưu tập rất tầm thường.”
Kiều Mộ Trạch nhắc nhở ông.
“Quả nhiên là con trai của ba, nhìn sơ qua đã thấy được rồi, ba còn dành cả một ngày để nghiên cứu nó đấy!” Ba Kiều vỗ vai anh: “Bức tranh này là hàng nhái, ngày mai ba sẽ đi đốt nó.”
Ba Kiều hiện là hội viên Hội bảo tồn cổ vật, nên ông có trách nhiệm phải loại bỏ những bức tranh giả do công nhân chế tạo này.
Kiều Mộ Trạch thấy tâm tình của ba rất tốt thì anh ngồi xuống ghề sofa đối diện, nghiêm túc nhìn ông nói: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba, ba có thời gian không?”
Ba Kiều nhướng mi, như thể ông đã đoán được anh muốn nói gì, ông thở dài nói: “Con hỏi đi!”
“Ba biết được bao nhiêu về cái chết của Trang Nghiêm Minh năm đó?” Giọng của Kiều Mộ Trạch vô cùng nghiêm túc hơn nữa còn đầy mong đợi.
Ánh mắt ba Kiều lóe lên: “Điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát. Chúng ta chỉ cần chấp nhận kết quả điều tra là được.”
“Ba, lần trước con nhắc đến chuyện Trang Noãn Noãn, sao ba lại tức giận như vậy? Có phải ba có liên quan đến chuyện này không?” Kiều Mộ Trạch mạnh dạn hỏi tiếp.
Ba Kiều nhìn anh chằm chằm:”Mộ Trạch, ba chỉ có thể nói với con một câu, ba của con chưa bao giờ phạm tội giết người.”
“Con biết.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, anh tin tưởng ba mình.