Lam Sơ Niệm nhìn anh trai đi rót rượu vang, cô lập tức cười hỏi: “Anh, có thể rót cho em nửa chén không?”
“Không cho phép em uống rượu.”
“Uống một chút thôi.”
“Không được.” Lam Thiên Hạo vô cùng nghiêm khắc từ chối, Lam Thiên Thần ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, nếu như là anh, em gái muốn gì, anh chiều em ấy còn không kịp, nào có quản nghiêm giống như anh trai như vậy đâu?
“Sơ Niệm, đừng uông rượu, anh đi rót cho em một côc sữa, uống buổi tối dễ ngủ.” Lam Thiên Thần đứng dậy nói.
Lam Sơ Niệm không thể uống rượu, nhưng có sữa để uống cũng rất vui, liền cong môi cười: “Vâng! Cảm ơn anh hai.”
Lam Thiên Hạo cẩm ly rượu vang ngồi xuống bên cạnh cô.
Lam Thiên Thần cầm một cốc sữa nóng đến, Lam Sơ.
Niệm ngọt ngào nhận, Lam Thiên Thần nhìn vị trí của chính mình bị anh trai chiếm, liền ngồi xuống bên cạnh anh, mà Lam Sơ Niệm thì ngồi cạnh Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Thần và Lam Sơ Niệm đều bị hình ảnh đặc sắc của phim hấp dẫn, chỉ có Lam Thiên Hạo không hứng thú lắm, suy nghĩ không hề đặt ở trên phim.
Đúng lúc này, trong phim có một cảnh khá là máu tanh, Lam Sơ Niệm lập tức ôm mặt trốn vào bả vai của người ở bên cạnh, Lam Thiên Hạo cảm nhận được sự sợ hãi của cô, liền đưa tay ra ôm lấy cô.
Khuôn mặt nhỏ của Lam Sơ Niệm giấu ở chỗ vai của anh, làm gì còn sợ hãi nữa? Hoàn toàn bị tư thế ôm của anh làm cho sợ.
Cô tranh thủ thời gian ngồi ngay ngắn, dù sao còn có anh hai ở đây mà!
Lam Thiên Thần thì hoàn toàn không chú ý đến điều này này, huống chi, cho dù nhìn thấy rồi, anh cũng cảm thấy.
bình thường, không có gì kỳ lạ cả.
Ba người trẻ ở trong phòng khách xem phim trên chiếc màn hình lớn, cỗ tay của Lam Thiên Hạo không ngừng nâng lên, đang nhìn thời gian, anh đang chờ đến giờ, như vậy có thể bảo Lam Sơ Niệm về phòng đi ngủ.
Vừa đến giờ, Lam Thiên Hạo liền nói: “Đến mười hai giờ rồi, về phòng ngủ đi.”
Lam Sơ Niệm có chút đáng tiếc, bởi vì phim đang rất hay!
“Nói được thì phải làm được, nếu như em làm không được, lần sau, trước giờ là phải về phòng.” Lam Thiên Hạo lấy uy nghiêm của anh cả ra để ra lệnh cho cô.
Lam Thiên Thần không nhịn được nói giúp Lam Sơ Niệm: “Anh, Sơ Niệm giờ về phòng ngủ, cũng không tính là thức khua.”
“Bản thân em cũng vậy, đừng thức khua quá, sức khỏe quan trọng.” Lam Thiên Hạo trả lời một câu, mang theo Lam Sơ Niệm đi lên lầu.
Lam Sơ Niệm đẩy cửa phòng ra, vào lúc Lam Thiên Hạo đứng ở ngoài cửa nhìn cô vào phòng, cô lập tức quay đầu làm một khuôn mặt quỷ đáng yêu.
Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, thật sự rất muốn túm lây cô, véo một cái vào khuôn mặt đáng yêu Ấy.
Lam Sơ Niệm thì đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa, hô hấp của cô có chút gắp, tim nhảy cũng có chút nhanh.
Lam Thiên Hạo cũng đứng một lúc ở trước cửa phòng, dưới ánh mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, anh mới đẩy cửa bước vào phòng.
Sáng sớm.
Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn đã nói trước với nhau, hai người cùng đi đến công ty, Trang Noãn Noãn do Kiều Mộ Trạch đưa đi, mà cô, cũng do Lam Thiên Hạo đưa đến.
Trong công ty. Có hai người đã đến từ sớm, chính là hai người Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến, mấy ngày nay đối với hai người không thể nghỉ ngờ là đang sống trong nước sôi lửa bỏng, sợ hãi không yên. Bởi vì hai người biết Kiều Mộ Trạch đã không thể chứa chấp được bọn họ nữa, mà bọn họ cũng sắp bị đuổi ra khỏi công ty.
Lấy danh khí bây giờ của hai người, không có tài lực và sự nâng đỡ của công ty, sau này chắc chắn sẽ không thể nào có thành tựu được.
Cho nên, bây giờ bọn họ đến sớm như vậy, chỉ bởi vì một việc, bọn họ muốn xin lỗi Trang Noãn Noãn, ăn nói khép nép cũng được, chỉ cần Trang Noãn Noãn có thể tha thứ: bọn họ, giữ lại sự tồn tại của nhóm nhạc nữ này.
Lúc này trong phòng nghỉ, hai người đều đang chờ Trang Noãn Noãn đến, không ngừng để trợ lý ra ngoài cửa đợi Trang Noãn Noãn.