Trang Noãn Noãn vừa hay cũng có ý như vậy, cô gật đầu: “Đúng, tôi và Sơ Niệm lại một lần nữa tạo thành nhóm.”
“Không được, hai người làm như vậy, fan sẽ dùng ánh mắt soi mói để nhìn hai người, tôi cảm thấy cách làm tốt nhất bây giờ là, nói nguyên nhân thật sự mà nhóm nhạc giải tán cho mọi người biết, sau đó, hai người lại nghỉ ngơi nửa năm, trong thời gian này chúng tôi sẽ sáng tác ca khúc mới thật hay, đến lúc đó, hai người có thể lấy danh nghĩa cá nhân để xuất đạo, tôi tin cho dù hai người không ở cùng với nhau, cũng vẫn sẽ có được thành tích tốt.” Chu Đào đề nghị.
Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng mà, dù sao cũng là ở cùng công ty, cũng không sợ không được gặp nhau.
“Được, liền dựa theo đề nghị này của Chu Đào đi! Vừa hai hai cô ấy cũng có thể nghỉ ngơi.” Kiều Mộ Trạch đồng ý.
Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt yêu thích âm nhạc của em gái, cho dù anh thực sự muốn cô rút lui ra khỏi giới âm nhạc này, cũng có chút không đành lòng.
“Được! Các anh quyết định là được.”
Từ trong công ty đi ra, Kiều Mộ Trạch muốn đi một chuyến đến công ty, Trang Noãn Noãn quyết định đi cùng với anh, buổi trưa cùng đi ăn cơm trưa.
Lam Thiên Hạo thì đi đến cửa hàng ở trung tâm thương mại để kiểm tra, Lam Sơ Niệm cũng đi theo, hai đôi người chia tay ở cổng công ty.
Lam Thiên Hạo ngồi ở trong xem, ánh mắt nhìn qua cổ của cô, chỉ thấy trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, vẫn đeo sợ dây chuyền của em trai tặng.
Anh nhăn nhăn lông mày, có một loại xúc động muốn cô tháo nó xuống.
“Sao nào? Em không thích quà sinh nhật lần trước anh tặng em?” Lam Thiên Hạo quay đầu hỏi.
Lam Sơ Niệm đang nghĩ ngợi lung tung, bất thình lình nghe thấy câu hỏi này, cô vội vươn tay sờ dây chuyền trên cổ, không khỏi bất đắc dĩ, cô vậy mà lại quên đổi dây chuyền lại rồi.
“Át Thích mà!”
“Thích cũng không thấy em đeo, hay là, em càng thích sợi của Thiên Thần hơn?” Lam Thiên Hạo lại hỏi.
Lam Sơ Niệm đột nhiên nháy mắt, gương mặt xing đẹp của cô cũng theo đó đỏ lên, cô giả bộ cười hỏi: “Anh, anh đang ghen sao?”
Lam Thiên Hạo lập tức ho nhẹ một tiếng, mắng cô: “Nói bậy bạ gì đó.”
Lam Sơ Niệm cũng có chút bối rối, nhanh chóng cắn cắn môi đỏ: “Nói đùa mài”
“Tý nữa đến cửa hàng chọn một cái, chỉ cần em thích, thì đều có thể tặng cho em.” Lam Thiên Hạo vô cùng rộng lượng nói.
Lam Sơ Niệm kinh ngạc máy giây, theo đó lắc lắc đầu nói: “Không cần, em không thể lúc nào cũng lấy hàng trong công ty được! Mà lại, món nào cũng đắt như thế.”
Lam Thiên Hạo có chút tức giận nhìn cô: “Anh bằng lòng tặng, em còn không muốn nhận?”
“Không cần, em về nhà đeo lại sợ dây mà anh tặng, em chỉ thích sợi ấy thôi.” Lam Sơ Niệm nói.
Sắc mặt của Lam Thiên Hạo khỏng khỏi dễ nhìn hơn một chút, khóe miệng nhìn thấy nhếch lên một chút, nha đầu này rốt cuộc là có ý gì?
Để suy đoán ra tâm tư của cô, anh thật đúng đã là hao tốn rất nhiều tế bào não.
Một lúc sau đi đến trong cửa hàng, Lam Sơ Niệm ở yên trong xe chờ anh, bởi vì cô không muốn đi vào, chỉ sợ vừa vào là anh trai lại tặng quà cho cô.
Kiều Mộ Trạch mang Trang Noãn Noãn đi vào thang máy tư nhân của anh đến phòng làm việc.
Anh có một cuộc hội nghị khẩn cấp, Trang Noãn Noãn trước vào phòng làm việc của anh nghỉ ngơi chờ anh.
Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa sổ, nhìn phong cảnh ở tầm mắt khó gặp, cô ngây người âm thầm thưởng thức.
Mà giờ khắc này, trong đại sảnh của công ty, hôm nay Kiều Huy Dương chuẩn bị đến đây dò xét một chút ý của Kiều Mộ Trạch, bởi vì mấy ngày sau anh có việc phải rời nước.
Thân phận của Kiều Huy Dương, cũng không có trợ lý nào có thể ngăn cản ông ta, ông ta đi thẳng đến văn phòng của Kiều Mộ Trạch.
Dương Lệ trợ lý của Kiều Mộ Trạch mỉm cười nghênh đón: “Kiều phó tổng, ngài có chuyện gì sao?”
“Tôi cháu của tôi để bàn một chút chuyện.”
“Ò! Kiều tổng đang họp.”
“Vậy tôi đến phòng làm việc của nó chờ nó cũng được.”