Chương :
Chỉ thấy trong ánh đèn màu hồng có một thân ảnh bò ở trên giường, mặc dù mặc bộ đồ ngủ hơi rộng cũng không thể che được thân thể uyển chuyển của cô, Lam Thiên Hạo đi đến gần một chút, không khỏi cười lên.
Chỉ thấy máy tính của Lam Sơ Niệm đang ở bên cạnh, còn đang nhắn vào phim truyền hình, mà cô thì nằm ở trên gói ngủ ngon lành. Có thể thấy được cô thức đêm cày phim, mệt đến cực điểm mới không thể không ngủ. Lúc này Lam Sơ Niệm không biết đang ở chỗ nào đánh cờ với Chu Công, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, đôi môi đỏ hơi chu lên, tóc đen rải trên gối, đẹp đế mà mê hoặc người.
Trong căn phòng yên tĩnh, hô hấp của Lam Thiên Hạo đột nhiên dồn dập thêm máy phần, anh híp híp mắt, nhìn thời gian, anh phải gọi cô dậy.
“Sơ Niệm.” Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô.
“Ưml” Lam Sơ Niệm lập tức bắt lại tay anh: “Cho em ngủ thêm chút nữa.” Nói xong, dán vào trong lòng bàn tay anh.
Lam Thiên Hạo không khỏi bắt đắc dĩ cười một tiếng, đành phải cúi người xuống một chút: “Sơ Niệm, dậy thôi, nếu không dậy, thì không mang em đi nữa.”
Mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng câu nói này lại vô cùng có tính uy hiếp, con mắt Lam Sơ Niệm lập tức mở ra, dãn người dậy.
Vừa hay Lam Thiên Hạo cũng đang cúi người, cô vừa vươn người lên, hai khuôn mặt gần như là dán sát vào nhau, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp đan vào nhau.
Lam Sơ Niệm bị dọa đến trừng lớn mắt, Lam Thiên Hạo cũng nhanh chóng tách ra, ngăn cách khoảng cách của hai người.
“Nhanh dậy đánh răng rửa mặt, trước giờ bắt buộc phải đi.” Lam Thiên Hạo trầm thấp lên tiếng, thân ảnh có chút chật vật rời đi.
Lam Sơ Niệm trừng mắt nhìn, cũng bưng kín mặt, trời ạ!
Nguy hiểm thật, kém một chút là hôn phải anh cả rồi.
Mặc dù lúc này đầu cô có chút đầu choáng mắt hoa, rõ ràng là tuột huyết áp, đây là đau đớn do mất ngủ mang đến.
Cô lập tức đánh răng rửa mặt thay quần áo, sắp xếp hành lý, giò phút, cô lặng lẽ kéo mở cửa, đã nhìn thấy Lam Thiên Hạo đang chờ ở cửa phòng cô, đã chuẩn bị xong.
“Anh, chúng ta đi thôi!” Lam Sơ Niệm nhỏ giọng nói.
Trên đường đến sân bay, Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo.
ngồi ở hàng ghế sau, một lúc sau, tốc độ xe ổn định khiến Lam Sơ Niệm díu mắt lại, sau đó cô tựa người ra sau, lại ngủ thiếp đi.
Lam Thiên Hạo hơi bắt lực, đưa tay khẽ kéo đầu cô tựa vào ngực anh, đồng thời duỗi một tay ôm eo cô.
Lam Sơ Niệm thoải mái khóe miệng cong lên, biết rằng trong vòng tay của anh cả, cô ngủ càng yên tâm, vòng tay ôm eo anh dựa vào trong lòng anh.
Trên đường cao tốc đến sân bay, sương mù vẫn còn hơi dày, người lái xe phía trước không nhìn rõ ổ gà, đột nhiên lốp sau nảy lên, cô gái đang tựa trong lòng Lam Thiên Hạo đột nhiên trượt từ ngực xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lại trùng hợp dụi vào chỗ bát khả xâm phạm của đàn ông.
Lam Sơ Niệm ngủ quá sâu, cũng không biết mình đang dụi vào đâu, nhưng khuôn mặt tuần tú của Lam Thiên Hạo cứng đờ vài giây.
Sau một hơi thở hắt ra, anh lập tức đưa tay kéo cô dậy, Lam Sơ Niệm khẽ kêu nhẹ lên một tiếng, lại nhẹ tựa vào vòng tay anh.
Nhưng cô không biết rằng người đàn ông bên cạnh đang thở rất gấp, Lam Thiên Hạo cúi đầu nhìn hai bờ môi đỏ mọng như cánh hoa đào ngay dưới mắt.
Trong lòng anh có một khát khao mãnh liệt, muốn chạm vào, thử một lần. Có điều, anh vẫn bị sự tự chủ mạnh mẽ trong lòng ngăn lại, anh biết rằng mình không thể làm điều này.
Ít nhất nếu cô không biết gì, làm điều này sẽ chỉ khiến cô sợ hãi.
Nếu cô không thể chấp nhận, cô có hận anh không?
Tài xé lái xe an toàn tới cổng sân bay, đã có ba chiếc xe màu đen chờ sẵn ở đó, là bốn vệ sĩ và ba thủ hạ của anh.
Một thủ hạ lập tức chạy tới, vừa kéo cửa cho anh vừa kính cần nói: “Lam tổng, ngài đến rồi.”
Lam Sơ Niệm vừa tỉnh dậy, căng đôi mắt mơ màng, nhàn nhạt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Đến rồi sao?”
“Đến rồi, xuống xe đi!” Lam Thiên Hạo trầm giọng đáp.
Lam Sơ Niệm nói với người đàn ông trung niên đã mở cửa cho cô: “Cảm ơn chú.”
Người đàn ông này lập tức vô cùng vui vẻ, không ngờ lần này Lam tổng lại dẫn theo em gái!
“Lam tiểu thư, không có gì.”