Trang Noãn Noãn đeo khẩu trang, Kiều Mộ Trạch lái một chiếc xe bình thường nhất, vệ sĩ đi theo phía sau anh không xa, không cần đến quá gần cũng đủ để bảo vệ an toàn cho họ.
Chuyện có ảnh hưởng nhát đối với Trang Noãn Noãn là cùng ba đi dạo ở công viên gần nhà, lúc này đi trên đường trong công viên, nhớ lại khi còn nhỏ cô nghĩ công viên này rất lớn, là thiên đường của cô, khi trưởng thành, lần nữa quay trở lại đây, cô cảm tháy công viên đã trở nên cũ kỹ và nhỏ hơn rất nhiều.
Có điều, những kỉ niệm đọng lại nơi đây vẫn thật hạnh phúc.
Kiều Mộ Trạch đang ở bên cạnh cô, có một điều anh định nói với cô lúc này, đó là việc ba cô tham ô công quỹ, dù có là vì bị chú anh đe dọa hay dụ dỗ, hành vi của ba cô cũng đã vi phạm pháp luật. Chuyện này Kiều Mộ Trạch dự định sẽ giữ nó càng lâu càng tốt, tuyệt đối không bao giờ cho cô biết.
Trang Noãn Noãn ngồi trên chiếc ghế đá nơi ba cô thường ngồi, bãi cỏ này là kỉ niệm thời thơ ấu của cô, ba cô ngồi đây để ngắm nhìn cô khi cô đang vui vẻ chơi đồ chơi.
Trang Noãn Noãn chưa bao giờ dám chạm vào ký ức của cô, bởi vì nhớ tới ba mẹ, trong lòng cô luôn đầy nỗi buồn.
Lúc này, phàm là điều có thể chứng minh sự thật về cái chết của ba mẹ coi, cô quyết định sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ dù có đau buồn đến đâu.
Kiều Mộ Trạch an ủi cô, chuyện này không vội.
Còn lúc này ở Lam trạch, Lam Thiên Hạo đã đưa Lam Sơ Niệm đến trại trẻ mồ côi nơi cô được nhận nuôi khi còn nhỏ, khi Lam Sơ Niệm được nhận nuôi, cô chỉ là một đứa trẻ ba tháng tuổi vừa được người ta đưa tớ chưa đầy một tháng, từ khi cô mới được ba tháng, cô nhi viện không có điều kiện chăm sóc cô, tình cờ ông bà Lam quyết định làm thủ tục nhận con nuôi, liền nhận luôn Lam Sơ Niệm mới ba tháng về.
Không ngờ đứa trẻ này càng lớn càng xinh đẹp, khi còn bé chính là một cô bé búp bê màu hồng được mọi người yêu quý.
Lam Sơ Niệm đứng ở cửa cô nhi viện đổ nát, khoé mắt không ngừng đổ lệ, cô tưởng tượng ngày đó hơn năm trước, ai đã đưa cô vào đây?
Họ có phải là ba mẹ ruột của cô không? Hay là ai khác?
Khoé mắt Lam Sơ Niệm đỏ hoe, Lam Thiên Hạo vươn tay dẫn cô vào cửa, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, anh sẽ hỏi.”
“Vâng!” Lam Sơ Niệm gật đầu nhìn mọi thứ ở đây, tuy rằng hai mươi năm nay đã sửa sang nhà mới nhưng vẫn giữ nguyên nhà cũ, trông rất tồi tàn.
Lam Thiên Hạo bước vào, trước đó đã liên lạc với viện trưởng, Lam Thiên Hạo được đưa thẳng vào văn phòng của viện trưởng.
“Viện trưởng, tôi là người đã liên lạc với bà.”
“Chào Lam tiên sinh, tôi cũng đã kiểm tra thông tin cậu hỏi trước, nhưng rất tiếc, người đưa vào sau đó chỉ để lại họ.”
“Cái gì? Có mỗi họ thôi sao? Bà có nhớ, đó là đàn ông hay.
phụ nữ không?”
“Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Khi bà ấy ôm cô đây bước vào, bà ấy trông hơi bối rối, như thể đang rất sợ hãi, đặt Lam tiểu thư xuống rồi rời đi.”
Viện trưởng năm đó ngoài ba mươi tuổi, làm việc ở đây với tư cách là nhân viên.
“Bà có nhìn thây bà ây trông thê nào không? Bà ây…” Mắt Lam Sơ Niệm đỏ hoe, chẳng lẽ là mẹ cô.
“Không phải, Lam tiểu thư, tôi cảm thấy người phụ nữ này không phải là ba mẹ ruột của cô, mà giống như bảo mẫu của một gia đình giàu có.” Viện trưởng nói, nói xong liền thở dài: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, không thể tin được người đưa mình vào cô nhi viện chẳng lẽ không phải là ba mẹ ruột của mình?
“Vậy chuyện năm đó bà còn nhớ được bao nhiêu? Ngoài cái này ra, người đó có đẻ lại tín vật gì không?” Lam Thiên Hạo trầm giọng hỏi.
“Lúc đó tôi cũng đang đón tiếp, sau khi người phụ nữ đó bế cô vào, chúng tôi yêu cầu cô ta ký tên, cô ta ký tên họ.
Ký xong liền đặt đứa trẻ lên sofa, chạy thẳng ra ngoài, chúng tôi đuổi theo nhưng không kịp.”
Trái tim Lam Sơ Niệm thắt lại, tại sao năm đó cô lại bị bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi?
“Sau đó chúng tôi cũng đã kiểm tra, khi ấy Lam tiểu thư rất khỏe mạnh, vì ở đây chúng tôi thường nhận được nhiều trẻ bệnh tật, nhưng Lam tiểu thư vẫn còn quá nhỏ, trông rất xinh đẹp. Chúng tôi cũng không hiểu tại sao người đó lại muốn đưa vào đây.” Viện trưởng nói với vẻ tiếc nuối, nhưng lúc này, bà ấy lại nhìn Lam Sơ Niệm đang đứng trước mặt mình. Cô đã gỡ khẩu trang xuống, khuôn mặt thật sự rất xinh đẹp! Lam Thiên Hạo cũng mong tìm được thêm vài manh mối về thân thế của cô, nhưng giờ xem ra chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, chẳng thể tìm lại được nữa.
Đúng lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút bước vào, bà ta tìm viện trưởng để lấy thứ gì đó.
“Chị Vương, chị tới thật đúng lúc, tôi đang định tìm chị đây!” Viện trưởng gọi bà ta lại.