Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 1655

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Trang Noãn Noãn quay lại nói với Kiều Mộ Trạch: “Còn nhỏ em còn nhớ ba đã mua một chiếc két sắt, hình như mẹ em rất tức giận.”

Kiều Mộ Trạch lập tức chú ý vào: “Em có nhìn thấy rồi sao?”

“Đúng, khi ba em mua nó về, em nhớ mẹ đã nói, tại sao anh lại làm thế? Có gì phải cất giấu mà cứ phải có két sắt, nhà ta có giàu có gì chứ. Mẹ em còn tưởng ba đã giấu thứ gì mà bà ấy không biết nên đã cãi nhau một trận.”

“Vậy em có biết két của ba em được lắp ở đâu không?”

Trang Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Em chỉ biết là ba mua về, nhưng em không thấy ba lắp ở đâu.”

Kiều Mộ Trạch liếc nhìn căn nhà, ánh mắt quét qua những nơi khuất, chẳng hạn như sau tủ TV và tủ quần áo trong phòng.

Trang Noãn Noãn nhìn theo ánh mắt anh đang nhìn, cô lập tức chớp chớp mắt: “Có khi nào ba em lại giấu sau mấy cái tủ này không?”

“Tìm thử xem, có lẽ chúng ta sẽ tìm được.” Kiều Mộ Trạch nói với cô rồi đi đến bên cạnh tủ TV, đưa tay đầy ra, Trang Noãn Noãn đến giúp, sau khi đẩy qua, phía sau tủ thang máy không có gì, hai người nhìn qua nơi khác trong nhà.

Sau khi tìm kiếm, cuối cùng, trong căn phòng thời thơ ấu của Trang Noãn Noãn, phía sau tủ quần áo của cô, cô đã tìm thấy chiếc két sắt đã được giữ yên lặng bảy năm trời.

Trang Noãn Noãn và Kiêu Mộ Trạch vui mừng nhìn nhau, cô không ngờ, ba cô lắp két sắt trong phòng cô từ lúc nào.

vậy?

Nó lại còn ở phía sau tủ quần áo của cô, có lẽ nhân lúc cô không ở nhà ba cô đã lắp đặt ở đó.

“Tại sao ba em lại lắp đặt ở đây?” Trang Noãn Noãn không thể hiểu nỗi.

“Bởi vì ba em biết biết một khi mấy người kia đột nhập vào, nhất định sẽ lục soát phòng của ông ấy, còn phòng của em, những người đó sẽ không lục soát cẩn thận, theo suy nghĩ của người bình thường, sẽ không có ai để những thứ quan trọng đó trong phòng của một đứa trẻ cả.”

Trang Noãn Noãn gật đầu, có lẽ anh nói đúng.

Tủ của Trang Noãn Noãn khi còn nhỏ không lớn, có một dãy tủ nhỏ màu hồng, Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch cùng nhau đẩy tủ sang một bên, để lộ lỗ khóa của chiếc két sắt nhỏ.

Đây là một chiếc két dùng mật khẩu. Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch ngồi xổm bên cạnh, Kiều Mộ Trạch nhìn cô: “Em có biết ba em thường dùng những số nào làm mật khẩu không?”

Trang Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Có lẽ là sinh nhật của họ! Để em thử xem sao.”

Sau khi Trang Noãn Noãn nhắn xong, không thấy có gì, có vẻ như là sai.

Kiều Mộ Trạch suy nghĩ một chút, đưa tay ấn, Trang Noãn Noãn sửng sốt, lẽ nào anh biết?

Ngay sau khi Kiều Mộ Trạch ấn xong, chỉ nghe thấy một tiếng động, hiện là ổ khóa bên trong đã được mở.

“Anh… sao anh biết?” Trang Noãn Noãn hoài nghỉ hỏi.

“Đó là sáu số ngày sinh nhật em.” Kiều Mộ Trạch nhìn cô.

Trái tim của Trang Noãn Noãn đột nhiên đau đớn, chuyện hệ trọng với ba cô như vậy, mà ông lại còn dùng tới sinh nhật của cô.

Kiều Mộ Trạch biết Trang Nghiêm Minh rất yêu cô, vì vậy rất có thể ông ấy sử dụng ngày sinh của Trang Noãn Noãn cho nhiều mật khẩu.

Kiều Mộ Trạch đưa tay mở két sắt, thấy trong két sắt nhỏ có một lá thư và một sắp tiền, phía dưới có một tập tài liệu, có thể là thứ mà họ đang tìm.

Trang Noãn Noãn cầm bức thư lên trước tiên, cô lo lắng mở ra, khi nhìn thấy bức thư, mắt cô đã nhòe đi, nhìn dòng chữ trên đó, cô cảm thấy ấm áp và quen thuộc.

“Noãn Noãn, con gái yêu của ba, khi con đọc được bức thư này, có lẽ ba đã gặp chuyện rồi, ba biết rõ lúc nào mình cũng trong tình trạng nguy hiểm nhưng ba vẫn không thể nói với con quá nhiều, nếu ba không còn nữa, con và mẹ con nhất định phỉa sống thật tốt. Ba không thể chăm sóc được cho hai mẹ con, ba rất xin lỗi, hy vọng là hai mẹ con sẽ không hận ba vì đã làm điều này. Ba không thể giúp cuộc sống của hai mẹ con tốt hơn. Tập tài liệu bên dưới, hai mẹ con hãy giao cho Chủ tịch tập đoàn Kiều thị Kiều Việt Dương, sau khi giao xong, hai mẹ con chuyển đi nơi khác, bắt đầu một cuộc sống mới, chăm sóc bản thân thật tốt.”

Bức thư này khiến Trang Noãn Noãn suy sụp ngay lập tức.

Cô ôm mặt khóc, Kiều Mộ Trạch lập tức ngồi lại ôm lấy cô vào lòng. Lúc này, tận mắt nhìn thấy bức thư của ba, anh không thể an ủi cô mà chỉ biết dành cho cô một cái ôm ấm áp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio