Lam Sơ Niệm cũng muốn ở cùng ba lâu hơn, cô cười nói: “Vâng ạ!”
Y Tư Nhã muốn đi nhưng Y Cảnh Long nói với cô: “Tư Nhã con cùng với mẹ chuẩn bị bữa tối đi!”
“Vâng! Được ạ!” Y Tư Nhã gật đầu, đứng trước mặt của Lam Thiên Hạo muốn làm một người chịu khó một chút.
Y Cảnh Long sau khi lên tầng, nụ cười giả tạo của Trương Đỉnh Hương cũng thu lại, bà ta kéo tay của con gái: “Tư Nhã đi theo mẹ.”
Nói xong, quay đầu căn dặn người làm đi nấu cơm tối.
Y Tư Nhã cùng mẹ đi vào phòng của bà ta, Trương Định Hương đóng chặt cửa, nói với con gái: “Tư Nhã, sao con đối tốt với Lam Sơ Niệm như vậy, lẽ nào con thật sự coi cô ta làm chị gái rồi chứ, cô ta trở về đối với con không phải chuyện gì tốt cả.”
Y Tư Nhã trước mặt mẹ không hề che giấu ý nghĩ: “Mẹ, con nào có thật sự đối tốt với chị ta! Con chỉ là giả vờ thôi, bởi vì con thích Lam Thiên Hạo, con muốn thông qua chị ta tiếp cận anh ấy mà thôi!”
Trương Đỉnh Hương nghe lời của con gái, mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, vừa nãy mẹ còn lo lắng con thật sự coi người ngoài là người thân thiết cơ?”
“Mẹ, vậy mẹ cũng không phải là giả vờ đối tốt với chị ta sao?” Y Tư Nhã cười nói.
Trương Đỉnh Hương hừ một câu: “Mẹ đây là đóng kịch cho ba con xem, mẹ gần đây thua quá nhiều tiền rồi, ông ấy luôn niệm tình với mẹ, nếu mẹ không biểu hiện cho tốt, tiền sinh hoạt tháng sau của chúng ra sẽ bị hạn chế đấy.”
“Mẹ, ba cho mẹ tiền sinh hoạt là vạn đấy!”
“Đây tính là cái gì? Một cái túi của mẹ là đã hết rồi.”
Trương Định Hương bây giờ là đẳng cấp của phú bà giàu có rồi, đồ bình thường bà ta không thèm nhìn.
“Mẹ, mẹ nói xem con về sau nếu gả cho Lam Thiên Hạo, vậy thì tốt biết bao nhiêu! Con sẽ có trang sức kim cương đeo không hết, con muốn cái gì là có cái đó.” Gương mặt Y Tư Nhã khát khao nói.
Trương Đinh Hương hừ một câu: “Mẹ lại không nghĩ vậy, vợ trước của Cảnh Long sinh được người con gái này, lại có phúc được người nhận nuôi giàu có như vậy, xem ra cuộc sống còn tốt hơn con đó!”
“Mẹ, chị ta tên Lam Sơ Niệm, lúc trước chị ta là thành viên của một nhóm nhạc nữ, nỏi tiếng cả nước bây giờ cũng là một ca sĩ nỗi tiếng!”
“Cái gì? Cô ta còn có bản lĩnh như vậy sao?” Trương Đỉnh Hương nghe xong, trong lòng không vui vê nữa, nếu có thể nghe thấy tin tức xấu của Lam Sơ Niệm, bà ta mới thích!
“Mẹ, con thật sự rất thích Lam thiếu gia.” Y Tư Nhã nói, trong ánh mắt hiện lên sự ái mộ.
Trương Đinh Hương cũng đương nhiên muốn gả con gái cho một người đàn ông thành công như Lam Thiên Hạo, bây giờ Lam Sơ Niệm cũng là một thành viên của Lam gia, bà ta suy nghĩ nếu con gái có thể gả qua đó thì ác ý của bà ta đối với Lam Sơ Niệm cũng có thể nhịn được.
Dù sao việc quá khứ, sẽ không có ai biết được.
Ở trong thư phòng, Y Cảnh Long cũng biết bản thân có một cô con gái cùng tuổi kém tháng với Sơ Niệm, bắt kì ai đều có thể đoán đây là lúc ông còn trẻ phạm phải sai lầm.
Bây giờ đối với Lam Sơ Niệm ông vừa yêu vừa áy náy, ông thật sự rất muốn đem tình yêu về sau dành cho cô: “Sơ Niệm, lúc ba còn trẻ, quả thực đã phạm sai lầm mới có em gái con Tư Nhã, việc này ba rất hói hận cũng đã nói thẳng với mẹ con, và bà ấy đã tha thứ rồi.”
Gương mặt Y Cảnh Long ngại ngùng: “Ba và người mới bây giờ của ba, trong một buổi tiệc có trải qua tình một đêm, sau đó bà ấy lựa chọn không làm phiền gia đình của ba, ba cũng không biết đêm đó sẽ có Tư Nhã, đây là sau khi mẹ con qua đời được một năm, ba mới biết chuyện này, mới biết ba còn một đứa con gái nữa, chúng ta mới tổ chức một gia đình mới.”
Lam Sơ Niệm yên tĩnh lắng nghe, lúc này mặc dù đối với sai lầm lúc trẻ của ba cô cảm thấy không hiểu được, nhưng mà cô vẫn muốn hỏi một câu.
“Ba, ba yêu mẹ con không?”
Đáy mắt của Y Cảnh Long lập tức hiện ra cảm xúc kịch liệt, ông không hề do dự gật đầu: “Mẹ con là người ba vô cùng yêu, cho dù về sau ba có gia đình với Đinh Hương, nhưng vị trí của mẹ con trong lòng ba không có ai có thể thay thế.”
Lam Thiên Hạo là một người ngoài, anh tất nhiên không tiện nói cái gì, nhưng Y Cảnh Long lấy người vợ sau Trương Đinh Hương này, hoàn toàn là ý muốn gánh trách nhiệm! Đây cũng là cách gánh vác hậu quả mà một người đàn ông làm đối với sai lầm của mình.
Lam Sơ Niệm nghe xong, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ba, con không trách ba, chỉ cần năm đó ba yêu mẹ là tốt rồi.”
Y Cảnh Long nhận được sự tha thứ của Lam Sơ Niệm, trong lòng ông thở dài một hơi, cũng rất vui vẻ Lam Sơ.
Niệm hiểu chuyện ngoan ngoãn, đồng thời tự trách trong lòng ông dù sao cũng càng sâu thêm.
“Bác trai, bác đối với sự việc năm đó Sơ Niệm bị bảo mẫu bế đi hãm hại bác nghĩ như thế nào?” Lam Thiên Hạo híp mắt hỏi, anh lo lắng nguy hiểm như vậy sẽ lại xảy ra.