“Lý Đạt tám giờ ngày mai đến đồn công an tự thú, đem chuyện năm đó nói ra, công ty ở nước ngoài đó treo lên người cậu, cậu là pháp nhân.”
Lý Đạt cười thảm một tiếng: “Thì ra Kiều phó tổng ngài sớm đã tính đến ngày này.”
Kiều Huy Dương không nói, Lý Đạt nói đúng ông ta tính kĩ rồi sẽ có ngày này, vì vậy ông ta mới tạo ra một kết cục hoàn hảo, để Lý Đạt gánh hết tất cả trách nhiệm, mà ông ta tiếp tục làm Kiều phó tổng của ông ta, an dưỡng tuổi già.
“Cậu tốt nhất làm như vậy, niệm tình cậu bao nhiêu năm luôn trung thành với tôi, tôi nhất định sẽ nhận con trai và cháu cậu, để bọn họ kế thừa đời sau của cậu, sẽ không để cậu đứt hương hoả đâu.”
Lý Đạt cuối cùng hiểm được cảm nhận trước khi chết của vợ chồng Trang Nghiêm Minh năm đó rồi, thành toàn con cái hy sinh bản thân, bất kể như thế nào, con cái mới là hy vọng.
Lý Đạt nhắm mắt, ông ta ngẩn đầu nhìn trời, muốn khóc nhưng không có nước mắt, ông ta cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý gánh tất cả trách nhiệm này, Kiều phó tổng tôi chỉ xin ngài bỏ qua cho cháu và con trai tôi, về sau đừng làm phiền bọn chúng nữa.”
“Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi, nếu chuyện này kết thúc hoàn mỹ, không liên quan đến tôi một chút nào, cháu cậu và con trai cậu sẽ bình an vô sự.”
“Tôi sẽ nhận tất cả, tất cả việc này đều là tôi làm không liên quan gì đến ngài.” Lý Đạt cuối cùng nhận mạng rồi.
“Được, tôi đợi kết quả của cậu, nơi con trai cậu ở bây giờ.
chỉ có người của tôi biết, cho dù cậu báo cảnh sát tôi cũng sẽ lạp tức biết, đến lúc đó người chết đầu tiên chính là con trai cậu.” Kiều Huy Dương lại uy hiếp một lần nữa.
“Kiều phó tổng, tôi trung thành với ngài nhiều năm như vậy, ngài còn không tin tôi sao? Tôi chỉ xin ngài, sau khi tôi chết đi tha cho con trai tôi.” Lý Đạt bây giờ cho dù hận không thể giết Kiều Huy Dương cũng đành nịnh nọt.
Bởi vì ông ta vây giờ không còn đường lui nữa, cũng không có đất thừa, ông ta chỉ có một con đường chết thôi.
“Được! Tôi tin cậu.” Kiều Huy Dương nói xong, ngắt điện thoại.
Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, cuốn sổ kế toán năm đó Kiều Mộ là đã chỉnh sửa xong rồi, có cuốn sổ này là có thể truy ra chân tướng đằng sau Trang Nghiêm Minh tự sát năm đó, lại cộng thêm có Trang Noãn Noãn làm chứng, vụ án tự sát năm đó sẽ được lật lại rồi.
Mấy ngày này Trang Noãn Noãn cũng luôn ở bên cạnh Kiều Mộ Trạch, Kiều Mộ Trạch bảo tài vụ lật lại kiểm tra tính toán cũ của năm đó, quả nhiên của ở mục kết toán có vấn đề, tắt cả chứng cứ đều chuẩn bị xong rồi.
“Ngày mai em đi cùng anh đến cục cảnh sát một chuyền, đem những chứng cứ này cung cấp cho luật sư, chúng ta từng bước từng bước mở ra vụ án năm đó của ba em, khiến bọn họ trả giá.”
“Vâng, ngày mai chúng ta qua đó sớm một chút.” Trang Noãn Noãn gật đầu, vụ án của ba có thể lật lại rồi, cô đợi bao nhiêu năm nay, đây là việc quan trọng nhất trong lòng cô.
“Được, sáng ngày mai đi.” Hai ngày này Kiều Mộ Trạch cũng đang chỉnh sửa sổ kế toán, nghỉ ngơi không đủ, lúc này hai mắt của anh đây tia máu, lộ ra sự mệt mỏi.
Trang Noãn Noãn đau lòng nhìn anh: “Hai ngày hôm nay vất vả cho anh rồi.”
“Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi sớm đi.” Kiều Mộ Trạch mím môi cười, anh giơ tay kéo cô: “Ngủ cùng với anh.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, đúng lúc hai ngày hôm nay cô đang đến kỳ, vì vậy cho dù một chiếc giường cũng chỉ có thể ngủ cùng anh thôi.
Tối ngày hôm đó, ba mẹ Lam gia nghe xong trải nghiệm tìm ba của Lam Sơ Niệm, cũng vui mừng thay cô, không ngờ dễ dàng tìm thấy như vậy, chỉ là đáng thương cô không thể được gặp mẹ. Lam Sơ Niệm cùng mẹ đi lên tầng hai nói chuyện, Lam Thiên Hạo gọi ba đến thư phòng, kể lại một lần chuyện anh ở Y trạch, ba Lam vô cùng chấn động, chẳng lẽ năm đó người hại Lam Sơ Niệm và ba mẹ đẻ chia xa, lại là vợ hiện tại của Y Cảnh Long?
“Thiên Hạo, con chắc chắn chứ? Có chứng cứ gì không?”
Ba Lam cũng không hy vọng con trai làm sai.
Cho dù không thể chắc chắn điểm này, nhưng mà Trương Đỉnh Hương không thoát khỏi hoài nghi, chuyện năm đó do hai người bảo mẫu làm ra, con hy vọng bọn họ có thể cung cấp một vài chứng cứ.”
“Hai người bảo mẫu này có trách nhiệm liên đới, con sợ là bọn họ sẽ không nói nửa lời ra.”
“Vậy chỉ có thể dùng sức mạnh của cảnh sát để điều tra chuyện năm đó thôi, người chột dạ nhất định sớm muộn sẽ lòi đuôi thôi.” Lam Thiên Hạo biết Trương Đinh Hương đối với sự xuất hiện của Sơ Niệm, chắc chắn là vô cùng kinh hoảng, bây giờ nhất định trong lòng bà ta cực kì sợ: chuyện năm đó được tiết lộ lần nữa.
Chỉ cần dùng chút kế hoạch đánh động, Trương Đinh Hương sẽ không ngồi yên được nữa.
“Thiên Hạo chuyện này con làm đi! Nếu ngôi nhà đó bây giờ rất nguy hiểm, cứ để Sơ Niệm ở đây đi, tạm thời đừng bảo con bé tự mình về Y gia.”
“Vâng! Con sẽ dặn dò em ấy ạ.” Lam Thiên Hạo gật đầu, anh đã nghĩ đến một kế hoạch, ngày mai anh sẽ tìm truyền thông viết một bài báo đem ảnh của Trương Tú Quyên đăng lên, Trương Tú Quyên cho dù thiện ý cứu Lam Sơ Niệm cũng không thể phủ bỏ sự thật tội tham tiền phạm tội của bà ta năm đó. Anh sẽ từ trong tay của Y Cảnh Long tìm được thân phận của bảo mẫu nữa, ngày mai đến sở: cảnh sát giúp hỗ trợ bát Trương Tú Quyên, lại theo dõi chặt một bảo mẫu khác, lúc đăng trên báo, viết rõ là do Trương Tú Quyên để lộ, người bảo mẫu còn lại rất có thể biết tất cả về người chỉ thị đằng sau và tất cả mọi chuyện xảy ra, cảnh sát tạm thời chưa tìm được người bảo mẫu này.