Trong trại tạm giam của cảnh sát, Lý Đạt cuối cùng thấy con trai cùng con dâu tương lai bình an, ông thở dài một hơi: “Được rồi, các con đã trở về thì tốt rồi, ba an tâm rồi.”
Bha làm sao vậy? Làm sao ba bị giam lại vậy?” Lý Đức không thể tin được khi trở về thì thấy ba mình bị giam giữ, mà Lý Đạt ở trước mặt con trai, vẫn đóng vai trò người ba tốt, ông ta làm tất cả, cũng là vì con trai mình.
Bởi vì ông ta ly hôn sớm, chỉ có một con trai, ông ta muốn có tiền tìm lối thoát tươi sáng cho con, không tiếc tốn nhiều tiền đữa anh xuất ngoại, hiện tại, con trai là có tiền đồ, nhưng mà ông ta lại phải ngồi tù.
“Lý Đạt, con trai ông đang ở trước mặt ông rồi, ông hẳn biết phải làm sao rồi chứ?” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch sắc bén theo dõi ông ta.
Lúc này Lý Đạt đột nhiên quỳ xuống trước Kiều Mộ Trạch: “Cảm tạ Kiều thiếu gia, cảm ơn cậu, cậu yên tâm, chuyện này giao cho tôi.”
“Hy vọng ông sẽ không để cho chúng tôi thất vọng.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.
Kiều Mộ Trạch sắp xếp xong xuôi cho hai người Lý Đức, liền vội vàng lái xe về biệt thự của anh, bởi vì anh nhớ người nhớ đến sắp điên rồi.
Trang Noãn Noãn đang ngồi thừ người ở trong vườn, nghe được tiếng xe thể thao quen thuộc, khóe miệng cô nở nụ cười hạnh phúc, cô nhanh chóng chạy đến hướng gara để xe.
Lúc mà xe thể thao vừa dừng lại, mở cửa xe ra, thân hình tuấn dật cao lớn của anh bước xuống, Kiều Mộ Trạch quay người, nghe tháy tiếng bước chân truyền đến từ phía vườn hoa.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy người con gái đang vui mừng chạy về phía anh, anh cười dang hai tay ra đón cô, Trang Noãn Noãn nhào vào trong ngực ôm chặt lấy anh, vui vẻ nói: “Anh về rồi.”
Kiều Mộ Trạch cúi đầu xuống vỗ vỗ mái tóc của cô, hôn một cái: “Ứm! Trở về rồi, chuyện cũng làm xong rồi.”
Trang Noãn Noãn lập tức từ trong ngực của anh lui lại một bước, Kiều Mộ Trạch nháy mắt một cái, đã nhìn thấy Trang Noãn Noãn đánh giá từ đầu đến chân anh lần, xác nhận xem anh có bị thương gì không.
Kiều Mộ Trạch tâm tình vừa mới có chút thất lạc, lại bởi vì cô lần nữa lao vào lòng anh, mà khóe môi nhéch lên một nụ cười.
“Anh không sao, Lý Đạt quyết định sửa lại lời khai, nói ra người đứng ở phía sau, để ông ta phải chịu cái giá mà ông ta phải chịu.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.
Trang Noãn Noãn nhắm mắt lại, một giọt mắt kích động tràn ra: “Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Kiều Mộ Trạch vốn không muốn nghe cô nói cảm ơn, nhưng, lúc này rồi, là lúc anh nên đòi một chút quà tạ lễ thực tế từ cô rồi.
“Em muốn dùng cái gì để cảm ơn anh? ” Kiều Mộ Trạch giọng nói khàn khàn cười hỏi.
Trang Noãn Noãn xấu hồ ngẳng đầu, nghe ra ý của anh, cô nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lúc này, Kiều Mộ Trạch đưa tay ôm chặt lấy cô, ghé sát vào tai cô nói: “Vậy thì lấy thân báo đáp đi!”
Cái đầu nhỏ của Trang Noãn Noãn chôn trong ngực anh, đột nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ừm! Chỉ cần anh không chê.”
Trong lòng Kiều Mộ Trạch rung động, môi mỏng rơi ở trên trán của cô: “Không chê, anh chỉ cần em.”
Câu nói này, khiến Trang Noãn Noãn cũng yên tâm nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên ý cười, còn có gì có thể khiến cô vui vẻ hơn việc gả cho anh đây?
Thế nhưng là, trong lòng cô vẫn lo lắng về cách nghĩ của ba mẹ anh, nhưng cô cũng không nói ra.
Buổi chiều, Kiều Mộ Trạch trước về nhà của ba mẹ một chuyến, nói những chuyện sảy ra gần nhất cho họ nghe, điều này khiến cho mẹ Kiều ngạc nhiên không dám tin thì ra hung thủ sát hại ba mẹ của Trang Noãn Noãn, vậy mà lại là em chồng bà.
Kiều Việt Dương cũng vô cùng ủng hộ cách làm của con trai, năm đó bởi vì ông không có dũng khí đi điều tra chuyện này, cũng thấy thẹn đối với Trang Noãn Noãn, ông trở thành một người đứng ngoài xem, bây giờ, chuyện đã qua nhiều năm như: vậy, con trai đứng ra, để vụ án này được kết thúc.
“Ba, con đã trao đổi với phía cảnh sát rồi, bọn họ sẽ theo dõi chặt hành tung của ông ta, một khi ông ta về nước thì sẽ ngay lập tức bị bắt.”
“Để ba gọi điện thoại xem nó có bằng lòng về hay không?”
Kiều Việt Dương nói.
Kiều Mộ Trạch gật gật đầu: “Vâng, ba, ba cứ thử xem! Con mang hai người Lý Đức trở về, không biết ông ta đã biết hay chưa, nếu như ông ta biết rồi, thì sẽ biết Lý Đạt sẽ sửa khẩu cung, nói không chừng sẽ không về nước nữa.”
“Để ba dùng cách của ba.” Kiều Việt Dương nói.
Giờ phút này, Kiều Huy Dương đang ở trong văn phòng chỉ nhánh của công ty ở nước ngoài nhận được điện thoại của anh trai: “Alo, anh.”