Ánh mắt Y Cảnh Long uy nghiêm nhìn cô ta: “Con cũng là con gái của ba, sau này, không cho phép con học theo mẹ con lòng dạ hẹp hòi, ba muốn con làm một người hiền lành phóng khoáng.”
Y Tư Nhã cắn răng, dưới ánh mắt uy nghiêm của ba, cô ta chỉ có thể không lên tiếnng.
Nhưng trong lòng lại càng hận Lam Sơ Niệm. Lam Sơ: Niệm dạo gần đây vẫn luôn chăm sóc cho ba, cô rất khó ngủ, cho dù mỗi buổi tối ngủ máy tiếng, nhưng đều là nửa tỉnh nửa mê, bây giờ, bản án của Trương Định Hương cuối cùng cũng đã kết thúc, ba lại muốn đi ra ngoài giải sầu, cô cũng được thoải mái, vừa thả lỏng, thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Lúc Lam Thiên Hạo dừng đèn xanh đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn người con gái đang ngủ say ở bên cạnh, trước đó không xa anh liền quay đầu xe, hướng về phía biệt thự của anh. Xe thể thao đi vào biệt thự tư nhân của Lam Thiên Hạo, bốn phía yên tĩnh im ắng, không có một tia ầm ï, điều này cũng khiến Lam Sơ Niệm ngủ càng sâu hơn, đến cả xe đã dừng rồi, cũng không tỉnh.
Lam Thiên Hạo cũng không vội xuống xe, những ngày này, anh cũng không ngắm cô cách tử tế, nhìn khuôn mặt gầy đi mấy phần của cô, anh thực sự cảm thấy đau lòng.
Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau khi đưa tay vén một sợi tóc trên trán cô vào sau tai, anh mở cửa xuống xe, đi đến ghế phụ, cởi dây an toàn của cô ra, đưa tay bề ngang cô xuống xe.
Lam Sơ Niệm không khỏi bị dọa đến mở đôi mắt mê ly ra, nhưng khi phát hiện mình nằm trong lòng của anh, cô liền cong môi cười, dựa vào vai anh tiếp tục mơ mơ màng màng thiếp đi. Lam Thiên Hạo trầm giọng nói: “Anh ôm em về phòng, em yên tâm ngủ đi!”
“Dạ!” Lam Sơ Niệm ừ một tiếng, cô đương nhiên là an tâm ngủ tiếp rồi, bởi vì có anh ở đây, cô mới không hề sợ hãi!
Lam Thiên Hạo nghĩ đến phòng của cô cũng đã lâu rồi không dọn dẹp, có lẽ sẽ có bụi ở trên giường, còn giường của anh thì dạo gần đây mới thay ga trải giường mới, vô cùng sạch sẽ, anh chỉ vừa nghĩ đến thế thôi, thì đã ôm cô về phòng của anh, giắc ngủ này của Lam Sơ Niệm ngủ rất say.
Lúc Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, Lam Sơ Niệm xoay người cái, liền vô cùng tự nhiên nghiêng người ngủ thiếp đi.
Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, cúi người hôn một cái trên khuôn mặt non mịn của cô.
Lam Thiên Hạo ngồi ở trước giường, ngắm cô lúc, mới xuống tầng đến trước máy pha cà phê, mài một cốc bột cà phê, tự pha cho mình một cốc cà phê.
Ngoài cửa sổ, đã từ cảnh thu thay đổi thành cảnh đầu đông, những ngày này, tất cả tâm trí của anh đều đặt ở trên người Lam Sơ Niệm, cô trải qua những gì, thì anh cũng có cùng cảm giác với cô.
Sau khi pha xong tách cà phê, Lam Thiên Hạo cầm lấy cóc cà phê ngồi xuống ghê sofa, trong khoảng thời gian nhàn nhã này, tận hưởng cốc cà phê đậm đặc thơm ngon.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng đầu đông vô cùng trong sáng, rơi vào trên chiếc rèm cửa sổ màu xám đậm, cũng bao bọc lấy thân hình ưu nhã của người đàn ông.
Giống như bức tranh yên tĩnh, gương mặt tuấn mỹ của Lam Thiên Hạo cũng tạo thành một nốt nhạc động lòng người nhất.
Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn hai ngày gần đây, cũng đang mong đợi màn thẳm án của Kiều Huy Dương, đồng thời, Trang Noãn Noãn cũng nói chuyện này với bà ngoại, bà liền quyết định bay trở về ở lại một đoạn thời gian.
Kiều Mộ Trạch phái máy bay tư nhân đến đón bà, lúc này Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đang ở sân bay đón bà.
Có khoảng thời gian không thấy bà ngoại, Trang Noãn Noãn rất nhớ bà, sau lần trước đi sang bên đó, cũng tháy được bà ngoại sống ở bên đó vô cũng tự tại cũng rất vui.
Ba rưỡi chiều, bà đi ra cùng với mấy người trợ lý, trên mặt bà đều là vui mừng và kích động, từ bé đến lớn, sợ rằng đây là lần tiếp đón vinh hạnh nhất mà bà được nhận, bà vừa bước ra đã thấy Trang Noãn Noãn, lại nhìn thấy Kiều Mộ Trạch đang đứng bên cạnh cô, bà lập tức nhận ra anh: “Đây không phải là Tiểu Mộ sao?”
“Cháu chào bà ngoại.” Kiều Mộ Trạch khéo mồm gọi một tiếng.
“Ài! Nhìn xem đứa bé này đẹp trai chưa này!” Bà khen một câu, lại liếc nhìn cháu gái, không tự chủ được mà vui thay.
cho cô, trong lòng nghĩ, Tiểu Mộ này chính là cháu rễ tương lai của bà.
Thật tốt!
Kiều Mộ Trạch đưa tay đến dìu bà, Trang Noãn Noãn cũng có chút xấu hỗ ở bên cạnh dìu bà, trong ánh mắt của bà hiện lên vẻ hài lòng.
Trang Noãn Noãn đã dọn dẹp xong nhà trước kia của bà, bây giờ, cô cùng về với bà, Kiều Mộ Trạch nghĩ đến lần trước Trang Noãn Noãn ở chỗ này kém chút nữa là bị đẩy ra khỏi lan can, anh vẫn nghĩ sẽ thay hai bà cháu tìm được một khu trung cư có hoàn cảnh tốt hơn.
Nhưng mà, bà đã quen với khu này, bà không thích những chỗ cao cấp kia cho lắm, bà sống ở gần đây đã là một loại tình cảm.”Noãn Noãn, mau nói cho bà nghe, trong khoảng thời gian bà không ở đây, đã xảy ra những chuyện gì rồi?
Vụ án của ba mẹ cháu làm sao mà lật lại được?” Trong điện thoại, bà chỉ nghe được cô nói là hủng thủ đã bị bắt, nhưng mà, làm thế nào bắt được, bây giờ bà cũng vô cùng tò mò.