Chương :
“Nghe hay đấy, nhưng đây rõ ràng là một con mèo con còn | chưa mở to mắt, cậu lại đặt cho nó một cái tên dã tính như: vậy, có chút không thích hợp.”
Hình Nhất Phàm mỉm cười nhắc chú mèo con lên, nhìn chằm chằm nó giống như đang nhìn đứa con của mình vậy, kiên định nói: “Sau này lớn lên, nó sẽ trở nên rất mạnh mẽ.”
“Đây là một bé mèo cái nha!” Lam Thiên Thần phát hiện ra.
Hình Nhất Phàm không quan tâm đến điều này: “Mình thích là được.”
Rất nhanh sau đó, cô gái đã chuẩn bị đầy đủ xong đồ dùng cần thiết để nuôi mèo, cô vừa nhìn đã biết người đàn ông này không thiếu tiền nên cô cũng đã cố gắng hết sức để tính toán giá cả một cách tận tâm, chưa kể anh áy rất đẹp trai, sau này biết đâu có thể kết bạn, sau đó phát triển xa hơn thì sao?
Ngồi vào trong xe, Lam Thiên Thần ôm chú mèo con trong lòng, Hình Nhất Phàm lái xe hướng về ngôi nhà mới của anh.
Đó là một quần thể biệt thự mới vừa được xây, cách thành phố không xa, là dạng biệt thự đơn lập, nhưng khoảng cách giữa các tòa nhà cũng không quá xa, ước chừng cách đó hai trăm mét, còn có máy căn biệt thự, đây được coi là khu biệt thự tốt nhất rồi.
Bây giờ, gần với thành phố một chút, rất khó để tìm thấy một căn biệt thự nằm lưng chừng núi như anh trai anh.
Hiện tại Hình Nhất Phàm chỉ sống một mình, sống trong căn biệt thự hai trăm mét vuông là đã đủ, điều quan trọng nhất đối với anh là phải tránh xa sự ồn ào của thành phó, yên tĩnh là được.
Biệt thự có bể bơi và phòng tập thể dục riêng, trang trí của biệt thự cũng do anh tự tay thiết kế, lắp đặt mát ba tháng, quả là độc nhất vô nhị. Lam Thiên Thần lần đầu tiên đến nhà mới của anh đã rất thích, giúp anh chuyển đồ từ trên xe xuống. Mà chú mèo con cũng ôm vào trong, trước hết bỏ nó vào trong lồng trước, dù sao một chú mèo nhỏ như vậy nếu như chạy mắt, vậy thì nhát định sẽ không thẻ tìm nó trở lại nữa.
Lúc chạng vạng tối, Lam Thiên Thần nhận được điện thoại của mẹ, bảo anh tối về nhà ăn cơm, có khách đến, anh chỉ có thể đi về nhà trước. Trong phòng khách được bao phủ bởi ánh đèn thủy tinh, Hình Nhất Phàm thay quần áo ở nhà, đôi chân dài bước về phía cái lồng ở bên cạnh sofa, ôm bé con ở trong lồng ra: “Tiểu Dã, sau này đây sẽ là nhà của em, không được chạy lung tung biết không?” “Meo.”
Bé con kêu một tiếng đáp lại, Hình Nhất Phàm đặt nó ở trên sofa, liền đi chuẩn bị đồ ăn cho mèo, sau khi cho bé mèo ăn no, anh mới đi vào trong bếp, anh ở nước ngoài đã học được cách tự lực gánh sinh, chuyện nấu bữa tối cỏn con như này, không làm khó được anh.
Mà, anh chỉ có mình, tùy tiện làm chút đồ ăn gì đấy cũng là điều đương nhiên thôi, chỉ cần lắp đầy bụng là được.
Dưới ánh đèn ấm áp, anh mặc một chiếc áo phông màu đen, mái tóc ngắn được chỉnh lý vô cùng tốt, đen bóng như mực, thân hình cao lớn thẳng tắp, vào lúc anh chuẩn bị bữa tối, dưới ánh đèn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt sâu thẳm linh động của anh truyền đến loại cảm giác vô cùng nghiêm túc chuyên tâm.
Buổi tối, lúc Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa xem bóng đá, Tiểu Dã đang ngủ ở cần cổ anh, cái đầu nhỏ chôn vào cần cổ anh, hấp thụ lấy hơi ấm của anh, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Điều này khiến Hình Nhất Phàm muốn động cũng không dám động, sợ đánh thức bé con, quả nhiên cuộc sống của cầu độc thân là cô đơn, con mèo con dán người cũng có thể khiến cho anh trở thành người đàn ông ấm áp sủng ái mèo.
Những ngày tháng như này, nháy mắt đã qua ngày, mà hôn lễ hai nhà Trang Lam cùng nhau tổ chức cũng chuẩn bị xuất phát.
Hình Nhất Phàm liền mang Tiểu Dã đến nhà của ba mẹ, chuyện này khiến cho cháu gái của anh vui đến phát điên luôn, ôm chặt không buông tay, nó khiến Hình Nhát Phàm lo lắng lông của Tiểu Dã có thể bị lột sạch hay không.
Nhưng mà, anh phải lên máy bay xuất phát rồi, Hình Nhất Nặc có một chút việc nên rất tiếc không thể tham dự được, nhưng anh trai có thể đi đến đó, cô cũng sẽ nhờ anh hai mang một phần quà lớn tặng cho Trang Noãn Noãn.
Hình Nhất Phàm cũng mang theo sứ mệnh đi tham dự hôn lễ của hai đôi trẻ.
Bởi vì vừa hay có vị trí trên máy bay Lam gia, nên anh ngồi máy bay của nhà họ, hai người Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần ngồi cùng với nhau, trên đường đi cũng có chuyện để nói nên không cảm thấy nhàm chán. Giờ.
phút này, Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn, Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm đã sớm đến chỗ tổ chức hôn lễ được ngày, khách cũng lần lượt đến nơi, cảm thấy thật vinh hạnh khi có thể tham dự hôn lễ thế kỷ hoành tránh của hai đôi tình nhân này, có những vị khách là khách của hai nhà, có thể làm người làm chứng nhìn thấy hai đôi tình nhân đi vào lễ đường cũng là một việc tốt hiếm gặp!
Bà ngoại của Trang Noãn Noãn cũng đã đến trước, bà đến đây, sống cả đời rồi mới đi được chuyến xa như vậy, người mà Kiều Mộ Trạch sắp xếp cũng chăm sóc bà rất là chu đáo. Hôn lễ bắt đầu vào ngày mai, hai đôi tình nhân cũng bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai dần đến, bọn họ ở đây, cũng trải qua những ngày lãng mạn, chắc là hai cô dâu đều có chút căng thẳng! Trước khi bắt đầu hôn lễ, bọn họ cùng nhau đi dạo trong vườn hoa, chụp ảnh, thả lỏng tâm trạng.
Tình bạn của Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm, vô cùng đơn thuần, không có nghỉ ky và đố kị, cũng không có so sánh, bởi vì vẻ đẹp của hai người đều có chỗ đặc biệt riêng, càng huống chi, đằng sau hai người còn có hai người đàn ông yêu chiều họn họ đến tận xương nữa! Hai người chơi mệt rồi, ngồi trong quán bar nhỏ ở bên cạnh!