Ở đây cũng đã một năm, cô thật sự có chút không nỡ rời Xa nơi này.
Cô vẫn muốn chào Hình Nhất Phàm một tiếng trước khi rời đi, thế nhưng đã tám giờ tối mà biệt thự của anh vẫn còn tối thui, có vẻ như anh vẫn không có ở nhà.
“Tạm biệt.” Bạch Hạ nhìn về phía nhà Hình Nhất Phàm nói một câu tạm biệt rồi mở cửa xe ngồi vào. Xe của Bạch Hạ chậm rãi lái ra khỏi đây tiến vào trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn. Mặc dù trên đường chen chúc rất nhiều người nhưng lúc Bạch Hạ ngồi trong xe chờ đèn giao thông, lại bỗng cảm thấy rất cô đơn. Không hiểu sao, người cô nhớ đến không phải là ba cô mà là Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm đã chăm sóc cô, cho cô sự ấm áp trong suốt quãng thời gian này, đó là thứ mà cô khát vọng có được, vì vậy cô thực sự rất biết ơn anh!
Có điều, nếu như ngay cả hàng xóm cũng không phải nữa thì anh và cô sẽ chỉ như hai đường thẳng song song mà thôi!
Khi Bạch Hạ đang xuất thần, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi thúc giục, lúc này cô mới nhận ra mình xuất thần đến nỗi đèn đã chuyển xanh rồi mà cũng không thấy.
Cô vội vàng nhắn ga, đi về hướng tiểu khu mới mua.
Bạch Hạ vào nhà để xe dưới tầng hầm, chuyển đồ đạc đến căn hộ ở tầng mười tám, sau đó lại tiếp tục bận rộn đến siêu thị mua những đồ dùng cần thiết, cô một mình bận rộn đến tận giờ tối.
Mà ngay lúc cô vừa làm xong mì ăn liền, chuẩn bị thưởng thức thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Cô cầm lên, vừa nhìn liền bị doạ giật nảy mình, Hình Nhất Phàm?
Nhìn ba chữ Hình Nhất Phàm trên màn hình điện thoại, tim Bạch Hạ bắt giác đập nhanh hẳn lên.
Cô cầm điện thoại di động lên, có chút nóng lòng đi đến ban công bắt máy: “Alol”
“Cô đang ở đâu? Sao giờ này vẫn chưa về nhà?” Giọng của Hình Nhất Phàm từ đầu dây bên kia vang lên.
Bạch Hạ nghĩ thầm, chắc là anh nhìn thấy đèn trong biệt thự của dì chưa bật mới tưởng là cô vẫn chưa về nhà!
Cô đành phải xin lỗi nói: “Xin lỗi! Tối nay tôi chuyển nhà đi rồi, chưa kịp nói với anh một lời nào.”
Hình Nhất Phàm có lẽ không hề ngờ đến việc cô sẽ chuyển nhà đi, anh im lặng vài giây, sau đó liền hỏi: “Cô chuyển đi đâu rồi?”
“Tôi chuyển đến trung tâm thành phó, ba tôi đã mua cho tôi một căn nhà ở đây, từ nay về sau tôi sẽ sống ở đây.”
Bạch Hạ nhìn về phía ánh đèn ở đằng xa. Không biết có phải là mùa đông sắp đến rồi không, cô cảm thấy hơi lạnh.
Ở tiểu khu nào?” Hình Nhất Phàm hỏi.
“Tiểu khu Lung Cư Uyễn ở trung tâm thành phố.” Bạch Hạ thành thật trả lời.
“Cô chuyển hết đồ đạc sang đó rồi sao? Có cần tôi giúp gì không?” Giọng nói trầm thấp của Hình Nhất Phàm vang lên.
“Không cần đâu, tôi không có nhiều đồ, đều đã chuyền hết sang rồi. Về sau, tôi không ở đó nữa, anh phải chăm sóc tốt cho Đoá Đoá đấy, tuyệt đối đừng để nó lạc mất đấy nha!” Bạch Hạ cười nói: “Anh mà làm mắt, không chừng sẽ có người bắt đi luôn, thật sự không trả lại anh nữa đâu.
Bạch Hạ không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá âu sầu, nên pha trò đùa.
Thế nhưng người ở đầu dây bên kia lại không cười mà chỉ đáp: “Được.”
“Vậy… Hình Nhất Phàm, tôi vẫn muốn nói với anh một câu cảm ơn, tạm biệt, sau này anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.” Trong giọng nói của Bạch Hạ vẫn không tránh khỏi có chút không nỡ.
“Ừm, cô cũng vậy.” Hình Nhất Phàm thấp giọng đáp lại.
Bạch Hạ đột nhiên vẫn muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa, nhưng lại phát hiện giữa hai người bọn họ dường như không có nhiều chủ để để nói! Cô đành phải nói: “Vậy tôi cúp máy trước đây, tạm biệt.”
Cô thậm chí không dám nói với anh nếu rãnh thì hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, vì cô sợ rằng sẽ làm phiền đến anh.
“Được.” Hình Nhất Phàm đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp lại.
Bạch Hạ luyến tiếc nhìn màn hình điện thoại, nhắn án kết thúc cuộc gọi, nhìn cuộc hội thoại biến mắt. Cô ngắng đầu nhìn về phía biệt thự của Hình Nhất Phàm, nước mắt chợt trào ra.
Lúc này, Hình Nhất Phàm cũng đang đứng trên ban công, trên tay cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía căn biệt thự tối tăm bên cạnh, một vài cảm xúc đang trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Meo… meo…” Tiếng kêu của Đoá Đoá đột nhiên vang lên từ dưới chân.
Hình Nhất Phàm cúi xuống bề nó lên, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó hỏi: “Con kêu gì chứ? Chẳng lẽ cô ấy đi rồi, con cũng thấy không nỡ à?”