Nghĩ xong đột nhiên Bạch Hạ có một loại kích động, cô buột miệng nói: “Hình Nhất Phàm, tôi có thể nhận anh làm anh trai không?”
Hình bóng của Hình Nhất Phàm sắp đi đến cửa đột nhiên sững lại vài giây, anh không quay đầu lại nói: “Không thẻ.”
Nói xong, anh mở cửa ra ngoài.
Bạch Hạ bị từ chối khiến cô có chút sững sờ, tại sao không thể chứ? Chẳng lẽ anh chỉ muốn làm bạn thôi sao?
Cả tối Bạch Hạ uống thuốc xong cũng không lên giường ngủ, cô còn đang ở trên giường biên soạn tình tiết câu chuyện, chỉ là viết việc cô và Hình Nhất Phàm lưu dấu vân tay của nhau.
Đến lúc mười một rưỡi, cuối cùng cô cũng thức không nồi nữa mà đi ngủ.
Ở trong phòng làm việc cách vách, Hình Nhất Phàm ngồi dưới ánh đèn sắp xếp tài liệ êu, dưới lông mày hơi nhếch lên là đôi mắt đang lóe lên vẻ điềm tĩnh và khôn ngoan.
Còn bên cạnh anh chất đống các báo cáo kinh doanh phức tạp, trộn lẫn với dữ liệu tiếng Trung và tiếng Anh, đối với anh dường như không có chút áp lực nào.
Hình Nhất Phàm xem tài liệu đến một giờ sáng, anh uống ngụm nước ngắng đầu lên nhìn thời gian, lúc anh gấp máy.
tính lại, đầu óc anh trống rỗng lo lắng cho Bạch Hạ, cũng không biết giờ này cô ngủ chưa, có còn sót hay không.
Bạch Hạ uống thuốc xong mặc dù vẫn còn hơi sốt, nhưng không còn nghiêm trọng nữa.
Sáng sớm, Bạch Hạ thức dậy lúc tám giờ, cô sờ lên trán đã không còn sốt nữa, sau khi đo nhiệt độ một chút, cô hạ sốt còn ba bảy độ năm.
Bạch Hạ cũng không muốn để cho Hình Nhất Phàm lo lắng nên sáng sớm cô đã uống thuốc, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô lập tức đứng dậy mở cửa còn nhìn thấy một con mèo, là Hình Nhất Phàm.
“Buổi sáng tốt lành!” Cô mở cửa nhìn người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thân hình anh cao lớn, bên trong mặc áo sơ mi trắng và đeo chiếc cà vạt tối màu, khiến người anh toát lên một loại khí chất ưu tú cắm dục, chiếc đồng hồ đắt tiền ánh lên màu xanh lam lạnh, trông nó rất hợp với anh.
“Anh phải đi đâu sao?” Bạch Hạ hiếu kỳ hỏi.
“Đi ăn sáng cùng cô xong, tôi phải đi gặp vài vị khách.”
Hình Nhất Phàm nói xong nhìn đồng hò: “Trước chín giờ sẽ đưa cô về.”
Thời gian của anh rất gấp sao? Vậy tôi ở trong nhà ăn linh tỉnh cũng được! Anh cứ đi làm việc đi!” Bạch Hạ thật sự không muốn để anh khó xử, cô cũng không còn là đứa trẻ nữa.
Thật ra chỉ có ở trước mặt Hình Nhất Phàm, cô mới được anh chăm sóc như một người không thể tự chăm sóc bản thân, thực tế thì cô sống rất có cháp, giống như một loài cỏ dại, ném ở đâu cũng có thể tự mình sinh sống.
“Thời gian có đủ, ra ngoài thôi!” Hình Nhất Phàm muốn cùng cô ăn sáng.
Bạch Hạ lập tức vào trong phòng lấy túi xách rồi ra ngoài, thật ra cô vẫn sợ làm lỡ thời gian của anh.
“Quay về nhớ đến nhà cho Đóa Đóa ăn.” Hình Nhất Phàm bước vào trong thang máy dặn dò cô.
“Được, Đóa Đóa giao cho tôi.” Bạch Hạ cong môi cười, cũng may thang máy sáng nay không đông người, bọn họ đi đến bãi đỗ xe, Hình Nhất Phàm lái ra khỏi lối vào tầng hằm, đi đến cửa hàng ăn sáng ngay gần đó.
Ngồi trong phòng ăn sáng, đồ ăn lên rất nhanh, khẩu vị của Bạch Hạ buồi sáng rất tốt, Hình Nhát Phàm nhìn khí sắc cô bình thường hỏi: “Còn sốt không?”
“Ba bảy độ năm, lúc tôi ra ngoài đã uống thuốc rồi, chắc cũng sẽ nhanh khỏi thôi, đừng lo cho tôi.” Bạch Hạ ngắng đầu trả lời.
“Buổi trưa nhớ cũng phải uống thuốc.” Hình Nhất Phàm dặn dò cô.
Bạch Hạ lập tức bật cười: “Tại sao ở trong lòng anh tôi lại giống như một đứa trẻ lên ba thế?”
Ánh mắt của Hình Nhất Phàm nheo lại, quả thực là anh đã tham gia vào cuộc sống của cô quá nhiều, anh cũng không biết tại sao, trong mắt anh cô thực sự giống như một đứa trẻ.
Tôi chỉ là quan tâm một chút thôi.” Hình Nhất Phàm nhấp một ngụm cafe.
“Buổi sáng đừng uống cafe! Không tốt cho dạ dày, uống một chút sữa nóng cho. ám bụng đi.” Bạch Hạ cũng quan tâm anh.
Hình Nhất Phàm đặt cốc cafe xuống, vẫn còn nửa cốc nhưng anh cũng không uống nữa.
Bạch Hạ không nhận ra rằng lời nói của cô lại có tác dụng như vậy.