Hình Nhất Phàm cũng giờ đã lên giường đi ngủ rồi, không thức quá khuya.
Sáng sớm, Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm đi ăn sáng. Ăn sáng xong, Hình Nhất Phàm ra ngoài xử lý vụ án, Bạch Hạ quay lại làm việc, bởi vì tối nay phải tham dự tiệc tối của ba mình nên hôm nay cô đành phải làm việc vào buổi sáng.
Lúc đang lái xe, Hình Nhất Phàm đeo tai nghe Bluetooth, gọi vào điện thoại của Lam Thiên Thần.
“Alo! Hình thiếu gia có gì phân phó ạ?” Lam Thiên Thần ở đầu bên kia cười hỏi.
“Giúp mình một việc.”
“Ò! Cậu mà cũng có việc nhờ mình giúp sao? Nói đi! Muốn mình giúp gì?” Lam Thiên Thần là một người rất sảng khoái.
“Tối nay mình muốn tham gia một bữa tiệc tối của một công ty. Cậu nghĩ cách sắp xép đưa mình vào đó đi.”
“Công ty nào đáy?”
“Bữa tiệc tối nay của công ty Dược phẩm Hào Đức.” Hình Nhất Phàm nói.
Lam Thiên Thần ở đầu bên kia có chút kinh ngạc: “Cậu trộn vào trong tiệc tối của công ty người khác làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng tìm mối quan hệ nào đó rồi cho mình vào, nửa tiếng nữa trả lời lại cho mình biết.” Hình Nhất Phàm ra lệnh.
“Này, Hình thiếu gia, địa vị của cậu còn cao quý hơn mình rất nhiều. Máy thứ chuyện vặt vãnh này, cậu còn cần làm phiền đến mình à?” Lam Thiên Thần trêu chọc anh.
“Đã là anh em thì giúp đi.” Hình Nhát Phàm không muốn giải thích nhiều.
“Thôi được rồi! Để mình tìm quan hệ cho cậu còn không được sao?” Lam Thiên Thần đồng ý.
Hình Nhất Phàm cúp máy, sau đó gọi vào điện thoại của Trần Lương: “Chú Trần, triệu tập cấp dưới của chú mở: một cuộc họp, cháu sẽ đến đó nghe.”
“Được, Hình thiếu gia, lúc nào cậu sẽ đến?”
“Nửa tiếng nữa cháu sẽ đến nơi.” Hình Nhất Phàm trả lời.
Trần Lương rất tin tưởng vào Hình Nhất Phàm, ông biết được từ Lam Thiên Thần rằng Hình Nhất Phàm đã từng đấu rất nhiều vụ án tài chính lớn ở nước ngoài và đạt được chiến thắng tuyệt đối.
Vì vậy, toàn bộ số tiền thu hồi vốn lần này của ông đều gửi gắm cho anh rồi.
Hình Nhất Phàm chạy đến phòng họp công ty của Trần Lương, thân hình cao gầy của anh bước vào trong, lộ ra một khí chát xâm lược đây ác liệt. Tuy tuổi còn trẻ nhưng phải công nhận rằng khí chất của anh ấy thực sự rất mạnh mẽ. Lưu Bảo Vinh là người rất thiếu tính kiên nhẫn, ông ta vừa nhìn thấy Hình Nhất Phàm đi vào liền có ý làm ra một giọng điệu khó chịu: “Luật sư Hình, cậu xử lý vụ án thì cứ xử lý vụ án. Tại sao cứ giày vò chúng tôi mãi vậy? Cậu tưởng chúng tôi mỗi ngày ở công ty đều rất rãnh rỗi sao?
Cứ ba ngày họp hai lần như cậu thì chúng tôi còn có thể làm việc nữa được sao?”
Hình Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh Trần Lương, ánh mắt sắc bén quét qua những người có mặt, anh cong môi cười nói: “Làm phiền mọi người hợp tác một chút.”
“Luật sư Hình, tôi thực sự nghi ngờ năng lực của cậu đấy.
Trần tổng, tôi nghĩ ông thuê nhằm người rồi đấy!” Lưu Bảo Vinh đề nghị với Trần Lương: “Tôi đề nghị đổi thành người có kinh nghiệm hơn! Vị trẻ tuổi này vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm rồi!”
Trần Lương vốn muốn giới thiệu danh tính thực sự của Hình Nhất Phàm, nhưng bị Hình Nhất Phàm ngăn lại.
Trần Lương nói với Lưu Bảo Vinh: “Lưu tổng, tôi rất tin tưởng luật sư Hình. Xin ông hợp tác một chút.”
“Hừ!” Lưu Bảo Vinh khịt mũi.
Hình Nhất Phàm nhìn những người khác có mặt ở đây, mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng rõ ràng đều đang chống lại anh. Mục đích của anh khi làm điều này là để kiểm tra phản ứng của mọi người có mặt và anh cũng đã đạt được một số thu hoạch.
Lưu Bảo Vinh lại bị Hình Nhất Phàm ép ở lại họp thêm một tiếng nữa khiến ông ta cảm thầy máu nóng dồn đến tận não. Vừa ra khỏi phòng họp, ông ta vừa châm thuôc vừa đi đến thang máy, trực tiếp ấn lên sân thượng.
Ông ta thường đến đây để bí mật gọi điện thoại, trên này bình thường sẽ không có ai ở đây.
Hình Nhất Phàm đến thang máy, nhìn dãy số thang máy hiển thị lên thẳng tầng cao nhất. Ánh mắt phức tạp của anh khẽ nheo lại, Lưu Bảo Vinh chắc chắn có vấn đề.
Hình Nhất Phàm cũng đưa tay ra nhắn lên trên.