Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 1826

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt anh nhìn xuyên qua vành ly đảo quanh, cuối cùng, ánh mắt anh khoá chặt về phía cô gái đang ngồi bên chiếc bàn ăn trước cửa kính sát đất.

Mà điều khiến ánh mắt anh của anh đột nhiên trở nên là có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với cô, hai người họ đang nói nói nói cười cười, bầu không khí rõ ràng là rất vui vẻ.

Bạch Hạ và Tạ Nhất Vĩ đang nói về những chuyện thời đại học, vì có cùng chủ đề nói chuyện, lại có rất nhiều chuyện thú vị nên không biết từ lúc nào hai người đã nói chuyện thân mật hơn vài phần.

Chỉ là đang lúc nói chuyện, Bạch Hạ cảm thấy có một ánh mắt từ trong đám người đang mạnh mẽ bắn về phía cô, ánh mắt đó bá đạo đến nỗi khiến người khác không thể phớt lờ.

Điều này cũng hấp dẫn Bạch Hạ vừa nâng ly uống nước trái cây, vừa dùng đôi mắt đầy ý cười tò mò nhìn sang, cô muốn xem là ai đang nhìn cô chằm chằm một cách thô lỗ như vậy.

Cô vừa nhìn sang, lập tức bị doạ cho sặc, cô vội vàng vươn tay vỗ ngực, sắc mặt vì bị sặc mà vô cùng khó chịu.

Thấy cô bị sặc, Tạ Nhất Vĩ nhanh chóng đứng dậy vỗ nhẹ nhàng ân cần lưng cô, ánh mắt quan tâm: “Bạch Hạ, cô không sao chứ?”

Bạch Hạ đang rất hoảng, cô vội vàng nói với Tạ Nhất Vĩ: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”

Hình Nhất Phàm nhanh chóng đi về phía hai người họ, mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên tắm lưng ngọc ngà Bạch Hạ của Tạ Nhất Vĩ, anh như muốn đắm cho tên đó một phát văng luôn vậy.

Bạch Hạ nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình chạy đến đón Hình Nhất Phàm, vui mừng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Hình Nhất Phàm nheo mắt, nhướng mày nói: “Sao vậy?

Không hoan nghênh tôi sao?”

Bạch Hạ sao lại không hoan nghênh anh được chứ? Cô chỉ là đang ngạc nhiên thôi! Đây là bữa tiệc tư nhân của công ty của ba thôi mà. Anh xuất hiện làm cô giật cả mình!

“Không có! Anh… anh đến đây tìm tôi sao?” Đôi mắt Bạch Hạ lóe lên vẻ bất ngờ đầy vui mừng.

Không hiểu sao, Hình Nhất Phàm đến là vì cô, nhưng khi anh nhìn thấy cô vừa nói nói cười cười với người đàn ông khác, anh đột nhiên không muốn khiến cô vui như vậy nữa.

“Không phải, tôi đến đây vì công việc.” Hình Nhất Phàm nói.

Quả nhiên. Ánh mắt Bạch Hạ có chút tự mỉa mai, cô ngượng ngùng nói: “À, ra là vậy sao? Vậy anh cứ đi bàn công việc đi? Lát nữa chúng ta lại nói chuyện sau.”

Tạ Đức đã đến phía sau Hình Nhất Phàm rồi, ông nhanh chóng giới thiệu với con trai mình: “Nhất Vĩ, đến đây, làm quen một chút nào. Đây là Hình tiên sinh, phó tổng tập đoàn Lam thị.” Tạ Nhất Vĩ nhìn thấy Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm biết nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Vừa rồi Bạch Hạ rất vui vẻ chạy đến chào hỏi người đàn ông có khí chất bất phàm này, hơn nữa anh còn là phó tổng của tập đoàn Lam thị, về thân thế, địa vị, ngoại hình, anh ta đều cảm thấy không sánh được với anh.

“Xin chào, Hình tiên sinh.” Tạ Nhất Vĩ vẫn lịch sự chào hỏi.

Hình Nhất Phàm chỉ nheo mắt lại: “Xin chào.”

Nói xong liền nhìn về phía Bạch Hạ ở bên cạnh: “Bạch tiểu thư, tối nay cô chơi cũng vui thật đấy nhỉ?”

Bạch Hạ lập tức chớp chớp mắt, Hình Nhất Phàm gọi cô là Bạch tiểu thư? Xưng hô kiểu này thật xa lạ quá!

Có điều, bây giờ cô mới biết hoá ra ngoài nghề luật sư, anh còn là phó tổng của một tập đoàn nào đó, quả nhiên là thiên tài.

“Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi đi ăn một chút đã.” Bạch Hạ nói xong liền trở về chỗ của mình.

Tạ Nhất Vĩ hy vọng ba sẽ đến tiếp Hình Nhất Phàm, anh ta muốn quay lại ngồi cùng Bạch Hạ: “Ba, vậy con đi cùng Bạch tiểu thư đây.”

Hình Nhất Phàm nói với Tạ Đức: “Tạ tổng, ngài cứ bận trước đi, tôi cũng đi ăn một chút đồ.”

“Được, được, Hình phó tổng, cậu cứ thoải mái nha! Cần gì cứ nói với tôi.” Tạ Đức rất sợ làm mát lòng vị khách quý này.

Hình Nhất Phàm đi về hướng quầy buffet bên cạnh, cầm lấy đĩa và bắt đầu chọn đồ ăn.

Bạch Hạ nhìn chăm chú bóng dáng của anh, chống cằm phiền muộn suy nghĩ, hóa ra khoảng cách giữa cô và anh lại lớn như vậy.

Anh còn hơn cả một luật sư! Nhìn thái độ mà Tạ Đức đối với anh thì anh hẳn phó tổng của một tập đoàn lớn!

Bạch Thế Trạch cũng bị người thanh niên mới xuất hiện này hấp dẫn, ông bước đến gần Tạ Đức: “Người thanh niên vừa rồi là ai vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio