Bạch Hạ bật cười: “Hoá ra anh cũng sẽ ăn đồ ăn ngoài à”
Hình Nhát Phàm nheo mắt nói: “Là cửa hàng đồ ăn sáng chúng ta thường ăn.”
Bạch Hạ lập tức ồ lên, đó là một cửa hàng điểm tâm cao cấp, giá cả một bữa ăn cũng không rẻ đâu!
“Vết thương của anh có đau không?” Bạch Hạ hỏi.
Hình Nhất Phàm lắc đầu: “Không đau nữa.”
“Anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Bạch Hạ vẫn lo lắng cho anh.
“Không cần.” Hình Nhất Phàm lắc đầu.
“Vậy tôi ngủ thêm một lát.” Bạch Hạ thoải mái nhắm mắt lại, nghiêng người quay vào mặt trong sô pha tiếp tục ngủ thêm một giác nữa.
Hình Nhất Phàm ra ngoài ban công chuẩn bị thức ăn cho mèo cho Đoá Đoá, anh càm một cốc nước và ngồi xuống uống.
Đám người tối hôm qua vừa nhìn đã biết là nhắm vào anh, nhưng hiện tại người duy nhất muốn nhắm vào anh chắc chắn liên quan đến vụ án anh đang giải quyết, anh còn chưa làm phiền đến bị cáo, đã có người truyền tin ra ngoài rồi, có thể thấy rằng suy đoán của anh không hề sai .
Hơn nữa người này chắc chắn là Lưu Bảo Vinh, Hình Nhất Phàm nheo mắt, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng.
Hình Nhất Phàm nghĩ đến vụ án, khuôn mặt tuấn tú của anh được bao trùm bởi một luồng khí u ám, ngoại trừ một đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và khôn ngoan, khuôn mặt anh không chút cảm xúc nào khác.
Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên có âm thanh thứ gì đó rơi xuống, sắc mặt anh lập tức trở nên lo lắng.
Anh quay đầu nhìn vào phòng khách phía sau, chỉ thấy Bạch Hạ đã ngủ say, chăn bông trên người cô vì cô lật người mà trượt xuống đắt.
Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy, nhặt chăn lên đắp lại cho cô.
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Hạ khẽ mím lại, hai cánh môi đỏ mọng dưới ánh mặt trời ánh lên sắc hồng nhuận thanh tú, ánh mắt của Hình Nhất Phàm khóa chặt vào đó, anh dường như cảm giác được một loại đói khát từ sâu trong lòng.
Đây không phải là kiểu đói vì chưa ăn sáng mà là nhu cầu sinh lý của anh đã được đánh thức.
Hình Nhất Phàm thực sự hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này lại có bản lĩnh như vậy, chỉ với khuôn mặt say ngủ mà có thể khiến anh có ý nghĩ này. Nhưng Bạch Hạ, người đang ngủ, vô cùng vô tội, cô rõ ràng không làm gì cả mà!
Khoảng chín giờ sáng, bữa sáng được đưa đến. Bạch Hạ cũng đã ngủ một giấc, lúc chuông cửa vang lên, cô liền mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ, tràn đầy năng lượng.
Cô ngồi dậy, nhìn Hình Nhất Phàm cầm túi giấy được đóng gói đẹp đẽ mang vào, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mỉm cười nói: “Tôi về nhà rửa mặt đánh răng rồi lại sang.”
Bạch Hạ nói xong liền vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, rửa mặt đánh răng xong, thay một bộ quần áo ngày thường mới, một thân áo len trắng khiến cô như quay về thời đi học, toát lên vẻ trẻ trung, đầy sức sống thanh xuân.
Hai người ngồi xuống cùng ăn sáng, Đoá Đoá cũng đến ham vui, còn được thưởng một ít đồ ăn.
“Vài ngày tới có lẽ tôi phải mang Đoá Đoá về nhà một chuyền.” Hình Nhất Phàm nói.
Bạch Hạ tò mò hỏi: “Về nhà ba mẹ của anh sao?”
“Ừm!”
“Tại sao chứ?” Bạch Hạ thầm nghĩ, chẳng lẽ ba mẹ anh cũng thích Đoá Đoá sao?
“Bởi vì ở nhà tôi còn nuôi một con mèo nữa, mẹ tôi hẳn là muốn…” Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm hơi cứng lại, nhưng anh vẫn nói tiếp: “Mang Đoá Đoá về phối giống.”
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ không biết vì sao lại đỏ bừng lên, cô xấu hổ cụp mắt xuống: “Ò! Ra vậy? Vậy thì tốt mài”
Hình Nhất Phàm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh không khỏi muốn bật cười: “Cô xấu hỗ cái gì”
“Tôi… tôi có xáu hổ đâu.” Bạch Hạ nhanh chóng phủ nhận, ngượng chết được, anh còn cười nhạo cô.
Hình Nhất Phàm đành phải ngừng trêu chọc cô, anh biết da mặt cô rất mỏng.
“Lát nữa tôi dắt Đoá Đoá xuống lầu đi dạo, anh có muốn đi cùng không?” Bạch Hạ hỏi anh.