“Đúng, cực kì ngốc.” Hình Nhất Phàm tiếp lời.
Bạch Hạ lập tức giận dỗi liếc anh một cái: “Không thể nói tốt người ta sao?”
“Được, cực kì đáng yêu.” Hình Nhất Phàm khen cô.
Khóe miệng cô hài lòng cong lên: “Đương nhiên rồi.”
Bạch Hạ ôm hoa hồng rồi đếm, sau khi đếm xong, cô thấy.
khó hiểu: “Sao lại là bông? Chẳng phải người ta tặng số chãn à? Như sáu, mười sáu, mười tám.”
Hình Nhất Phàm đứng dậy bảo: “Tôi về phòng thay đồ, em tự lên mạng tra đi.”
Bạch Hạ hơi ngạc nhiên, anh tự nói thì sao chứ.
Hình Nhất Phàm đương nhiên không muốn, bởi vì anh không nói ra được, nó là lời tỏ tình.
Hình Nhất Phàm đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra gì, quay đầu nói với cô nhóc còn cười ngây ngô trên ghế sofa: “Nhớ kĩ, vừa nãy em đoán sai, tôi còn phải phạt đấy.”
Bạch Hạ quên từ lâu, anh vừa nhắc lại, cô mới hỏi: “Anh muốn phạt gì?”
“Chờ tôi quay lại rồi nói.” Hình Nhất Phàm nói xong kéo cửa ra ngoài.
Bạch Hạ không khỏi nghĩ thử, người đàn ông này còn tính phạt gì cô? Có điều, hoa đẹp ghê.
Cô ngửi thử, mùi hoa hồng đỏ thơm ngát, hơn nữa màu sắc đẹp đẽ này thật sự khiến cô thích chét, lần đầu tiên được trai tặng hoa mà.
Bạch Hạ lại nghĩ tới đóa hồng, không biết có ý gì.
Đại diện cho gì vậy?
Bạch Hạ tò mò cầm máy lên xem, khi cô tìm thông tin, lập tức nhảy ra một cửa sổ, cô click vào, chỉ thấy trang web này có mục giới thiệu về số .
Bạch Hạ không khỏi mơ màng, từ từ chờ mong, tình yêu tha thiết nhát, từ đầu tới cuối, chết không chia lìa…
Nói chung, ý nghĩa cực kì tốt, Bạch Hạ không khỏi tò mò, rốt cuộc là bó hoa anh lấy bừa hay là anh tự chọn số lượng hoa vậy?
Bạch Hạ cười đỏ ửng mặt, bất kể thế nào, một người đàn ông tặng hoa hồng cho cô, đều thể hiện anh thích cô mà.
Bạch Hạ mím môi, trong lòng ngọt ngào, hơn nữa còn cả sợi dây chuyền này, tựa hồ đại diện cho gì đó.
Bạch Hạ chống cằm, có hơi bực tức nghĩ, sao anh không tỏ tình? Nếu anh mà tỏ tình cô đã gật đầu luôn.
Chẳng lẽ muốn cô tỏ tình trước? Nhưng mà con gái tự tiện tỏ tình, có phải chủ động quá không? Con trai thích con gái chủ động hả?
Mẹ Bạch Hạ mắt sớm nên với chuyện tình yêu cô có hơi kiêng dè, luôn thấy tình yêu mang theo thương tổn.
Dù mẹ yêu ba như vậy, nhưng ba vẫn làm bà tổn thương, khiến bà không còn thiết gì.
Bạch Hạ đang chìm trong suy nghĩ, cửa đẩy thẳng ra, Hình Nhất Phàm thay bộ đồ thoải mái hơn, mặc cái hoodie màu xanh lá, làm gương mặt đẹp trai có thêm dáng vẻ mới mẻ.
Còn có cảm giác như cậu trai lớn vậy.
“Tôi đặt phòng ăn rồi, ra ngoài ăn cơm đi.” Hình Nhất Phàm nói với cô.
Bạch Hạ vẫn có chút không nỡ bỏ bó hoa xuống, cô chẳng còn cách nào ngoài việc gật đầu nói: “Được!”
Nói xong, đi về phía anh, mở miệng bảo: “Hình Nhất Phàm, cảm ơn món quà của anh.”
Hình Nhất Phàm chờ cô tới gần, anh vươn tay ôm cô vào lòng, Bạch Hạ kinh ngạc ngẳng đầu lên, người đàn ông nhếch môi ấn xuống một nụ hôn ngang ngược.
Đầu cô trống rỗng vài giây, có điều, anh chỉ hôn vài giây thì buông cô ra. Anh cười nhẹ bảo: “Đây là hình phạt vừa nãy.” Bạch Hạ lập tức hồi hận, vừa nãy cô nên hỏi rõ, có điều sao trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào vậy?
Sau khi ra ngoài, đã là đêm tối, Bạch Hạ ngồi vào xe Hình Nhất Phàm, gương mặt cười còn nét hồng hào, điều này khiến cô quên mắt một chuyện.
Thắt dây an toàn.
Hình Nhất Phàm nổ máy rồi, quay đầu nhìn gương mặt nhỏ của cô ở cạnh, cô gái này không biết làm gì vậy, anh lập tức cong môi mỏng, nghiêng người sang.