Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 1901

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Xem ra một số người đàn ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Rất nhanh, một Triệu công tử phong lưu tiêu sái xuất hiện ở cửa thang máy, anh ta cực kì tự tin kéo kéo cà vạt, ngoài ba mươi, phong lưu tiêu sái, khí chất bất phàm, đôi mắt dâm tà nhìn qua lăng nhăng.

“Triệu công tử, anh đến rồi, Bùi tổng của chúng tôi ở trong phòng làm việc chờ anh.” Hứa Mẫn tiến lên tiếp đãi anh ta.

“Được, tự tôi đi vào tìm Nguyệt Hoàng.” Triệu Đống vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc của Bùi Nguyệt Hoàng.

Triệu Đống cùng Bùi Nguyệt Hoàng cũng không phải lần thứ nhất gặp mặt, trước đây ở trong yến tiệc, anh ta liền thích vây quanh Bùi Nguyệt Hoàng, thế nhưng, Bùi Nguyệt Hoàng không cho anh ta cơ hội tới gần.

Gõ một cái ngoài cửa phòng làm việc của Bùi Nguyệt Hoàng, Triệu Đống liền nở nụ cười đẩy cửa tiến vào: “Nguyệt Hoàng, bận lắm sao?”

Bùi Nguyệt Hoàng từ trong báo cáo ngắng đầu liếc anh ta một cái: “Triệu công tử gấp như vậy tìm tôi có việc gì?”

“Anh nghe ông em nói, em từ chối bữa tiệc tối nay, anh cảm thấy quá đáng tiếc, cho nên, Nguyệt Hoàng, tối nay cùng nhau ăn cơm đi!” Triệu Đống khuyên nhủ, ngồi xuống ghế đối diện với cô, ưu nhã nhếch chân lên.

Bùi Nguyệt Hoàng tiếp tục bận rộn, dường như không có nghe thấy những lời này, Triệu Đống đợi trong chốc lát cũng không thấy cô nói, không khỏi có chút lúng túng ho nhẹ một câu: “Nguyệt Hoàng? Nguyệt Hoàng? Em có đang nghe không?”

Lúc này, người phụ nữ chăm chỉ làm việc, với anh ta mà nói, thật gợi cảm lại mê người, có rất ít người phụ nữ toát ra khí thê của người đàn ông.

“Tôi hôm nay bận nhiều việc, khả năng không có thời gian đi, tất nhiên ông tôi đã thay tôi chuyển lời cho anh, anh cũng không cần tự mình đi một chuyến đâu.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, sau khi buông một phần tài liệu, tiếp tục xem phần tài liệu khác ở trong tay.

“Nguyệt Hoàng, em biết tâm ý của anh đối với em mà, em luôn cự tuyệt anh như thé, thật đúng là tổn thương mài”

“Triệu Đống, thà tốn tâm tư trên người tôi, chỉ bằng đi dỗ mấy oanh oanh yến yến của anh đi.” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng sắc bén từ báo cáo bên cạnh nhìn trừng anh ta một cái.

“Anh nào đâu ra oanh oanh yến yến chứ? Anh chỉ thích em! Nguyệt Hoàng, em cũng không thể đổ oan cho anh, anh đối với em là thật tâm.” Triệu Đống nhanh lên tiếng giải thích, cho thấy thật lòng.

“Từ năm trước ở trong yến tiệc thấy em, anh kinh ngạc, em xinh đẹp kinh thiên câu mắt hồn anh đi, trừ em ra, anh sẽ không thích người phụ nữ khác nữa, Nguyệt Hoàng, cùng với anh đi! Em biết, ông nội em cũng lo lắng hôn nhân của em mà, hơn nữa, anh cam đoan tới nhà em ở rẻ.” Triệu Đống đã nghĩ thông suốt.

Bùi Nguyệt Hoàng cười nhạt, có lẽ bộ dáng này có thể lừa ông nội của cô cảm động, cảm thấy có một cháu ở rẻ, tương lai tập đoàn Bùi thị đã có người hỗ trợ quản lý, nhưng bộ dạng này ở chỗ cô không được ưa thích.

“Anh cảm thấy nhà tôi thiếu người ở rể sao? Chỉ cần tôi muốn, có rất nhiều người đàn ông nguyện ý tới nhà làm sa rễ.

Triệu Đống lập tức luống cuống: “Nhưng mà, anh thật sự rất thích em, chúng ta môn đăng hộ đối, càng thích hợp.”

Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng thật đúng là có chút phiền, cô biết cái loại người Triệu Đống này, chỉ cần cho anh ta thời gian, anh ta có thể bày tỏ ba ngày ba đêm không hết việc, mà cô đã sớm nghe phiền.

Cho nên, có thể khiến cho anh ta rời đi, phương pháp hữu hiệu nhất trả lại yên tĩnh cho cô chính là một câu nói. Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh nhìn Triệu Đống đối diện: “Triệu công tử, anh đừng lãng phí thời gian nữa, tôi đã có người mình thích rồi.”

“Cái gì? Không có khả năng.” Triệu Đống biết cô nhất định đang gạt anh ta, bởi vì tính cách Bùi Nguyệt Hoàng không có khả năng nhanh như vậy thích một người.

Bởi vì Bùi Nguyệt Hoàng căn bản ghét đàn ông, cô mắt cao hơn đầu, nhìn trong giới kinh doanh, có thể xứng đôi với cô cũng chỉ có vài người, mà trên cơ bản đã kết hôn rồi, chỉ có anh ta khổ sở đợi cô đến ba mươi hai tuổi rồi còn chưa kết hôn, cho nên, anh ta cho rằng bản thân là thích hợp nhát.

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Sao lại không khả năng chứ? Tôi thật có người thích.”

“Người nào?” Triệu Đống cảm thấy, cô phải nói ra tên của người đó mới được, mà anh ta sẽ lập tức điều tra tổ tiên ba đời của người đó.

Trong đầu Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên hiện lên khuôn mặt còn trẻ đẹp trai, cô có chút giật mình kinh ngạc, sao ở thời điểm này lại nghĩ đến Lam Thiên Thần chứ?

“Có phải chỉ cần tôi nói ra, anh sẽ lập tức rời đi? Không quấy rầy tôi nữa?” Bùi Nguyệt Hoàng hỏi.

Triệu Đống lập tức gật đầu: “Đúng, chỉ cần em nói ra tên người em thích, anh lập tức sẽ không quấy rầy em nữa.”

“Được rồi! Triệu công tử anh hãy nghe cho kỹ, anh ấy thân phận cũng không kém anh, anh áy là nhị thiếu tập đoàn Lam thị Lam Thiên Thần.” Bùi Nguyệt Hoàng không thể làm gì khác hơn là cầm Lam Thiên Thần để làm lá chắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio