Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 1911

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Tiểu Hạ, dì biết trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu nhằm, dì có rất chỗ có lỗi với con, bây giờ, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được hay không?” Trên mặt Diệp Giai Mị mang vẻ tâm cơ.

Sự chán ghét của Bạch Hạ với bà ta, nào chỉ có một chút như vậy? Nếu như nói người mà cô ghét nhất trên đời này là ai thì chỉ có thể là người đàn bà trước mắt này.

“Tôi và bà không có gì để nói hết, mời bà ra ngoài.” Bạch Hạ cắn răng nói.

“Ôi! Con như này là không lễ phép đâu đấy, mà, rất không có giáo dưỡng con biết không?” Diệp Giai Mị lập tức lấy thân phận người lớn để phê bình cô.

Bạch Hạ tức giận đến cắn răng: “Bà không có tư cách đánh giá tôi, mời bà đi về cho.”

“Người như cô, cũng không biết bạn trai cô có chịu được cô hay không, cũng vậy, nhìn người ta là biết ngay con trai của gia đình giàu có, mà cô chắc là không xứng được với cậu ta.” Diệp Giai Mị hừ một câu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Bạch Hạ tự dưng chịu một bụng tức giận, sau khi bà ta rời khỏi, cô liền đóng rằm cửa lại thật mạnh.

Diệp Giai Mị ở trong thang máy, sắc mặt cũng âm trầm, xem ra, bà ta và Bạch Hạ không thể nào chung sống hòa bình với nhau được, nhưng còn có cách gì để phá hoại tình cảm của cô và Hình Nhất Phàm chứ?

Bạch Hạ ở trong phòng vốn vẫn có thể tiếp tục làm việc, nhưng lúc này hoàn toàn bị Diệp Giai Mị làm cho tức giận, cô không thể bình tĩnh làm việc được, bây giờ trong đầu toàn là dáng vẻ đáng ghét của Diệp Giai Mi.

Bạch Hạ đành phải cầm túi và chìa khóa đi ra ngoài, cô phải ra ngoài đi dạo, hít thở không khí rồi mới quay trở lại làm việc.

Bạch Hạ không lái xe, đi cửa chính ra ngoài, vào lúc này, Bạch Hạ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Giai Mị ngay ở phía trước, cô không nhịn được mà cảm thấy có chút phiền, sớm biết như vậy thì cô ở trong nhà thêm chút nữa rồi mới ra.

Đỡ cho cô nhìn thấy bà ta là lại giận.

Diệp Giai Mị đi đến bên chiếc xe màu đen, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái ngay lập tức xuống xe đón, còn săn sóc cầm túi giúp bà ta, mà cũng rất tự nhiên ôm eo bà ta.

Bạch Hạ đứng cạnh bụi cây cách đó không xa, ngơ ngác nhìn cảnh này, người đàn ông đó là ai? Là lái xe của ba sao? Nhưng cho dù là lái xe của ba, thì sao có thể cầm túi ôm eo bà ta được chứ?

Diệp Giai Mị dường như vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của người đàn ông này, lúc ngồi vào ghế phụ, dáng vẻ trông vô cùng vui vẻ.

Người đàn ông kia ngay lập tức bước nhanh vòng ra chỗ ghế lái, lái xe màu đen đi.

Trong lòng Bạch Hạ dâng lên cảm giác không thoải mái, cảm thấy buồn nôn, người đàn bà này cho dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ vẫn đang là vợ lẽ của ba, bà ta sao có thể thân mật với người đàn ông khác ở nơi công cộng như vậy chứ?

Bạch Hạ đúng là không nhìn làm, vừa nãy người đàn ông ôm eo Giai Mị, nhưng bà ta không hề có ý định từ chối.

Đúng lúc này, Bạch Hạ nhìn thấy chiếc taxi dựng ở gần cửa nhà, cô suy nghĩ một chút, liền đi về phía xe taxi, vội vàng nói: “Tài xế, có thể đi theo chiếc xe màu đen đằng trước không?”

“Cô đang đuổi theo người ta hả?” Chú tài xế nghe thấy giọng nói vội vàng của cô, liền nhanh chóng đạp chân ga.

“Vâng, có thể đuổi theo được không ạ?”

“Xem đây.” Tài xế lập tức thể hiện ra kỹ thật lái xe vô cùng điêu luyện của mình.

Ánh mắt của Bạch Hạ nhìn chăm chăm vào chiếc xe màu đen kia, cũng không biết sao phải đuổi theo, nhưng mà người đàn ông kia và Diệp Giai Mị chắc chắn không đơn giản.

Giờ phút này, Diệp Giai Mị ngồi vào trong xe tâm trạng của bà ta cũng không được tốt lắm, người đàn ông bên cạnh không nhịn được quan tâm hỏi: “Giai Mị, sao vậy? Bạch Hạ kia lại khiến cho em không vui à?”

Bây giờ Diệp Giai Mị có chút nhức đầu, có chút thở phì phò nói: “Con nhóc chết tiệt này làm sao lại gặp được người đàn ông có tiền như vậy, em chỉ lo sau này nó gả sang đó, thì còn có thể không gây khó khăn cho chúng ta sao? Nói không chừng nó còn có thể dựa vào thế lực của nhà chồng, cướp đi tài sản của Bạch gia, vậy thì chúng ta cái gì cũng không có.”

Người đàn ông ngồi ở bên cạnh bà ta, trên mặt cũng không nhịn được lóe lên vẻ hoang mang: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Bây giờ em thật sự cũng không biết làm sao để phá hoại tình cảm của hai đứa nó đây!”

Người đàn ông ngồi bên cạnh ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn, anh dừng xe ở một bên, Diệp Giai Mị lập tức quay đầu trừng ông ta: “Anh dừng xe làm gì?”

Ông ta ngay lập tức quay người sang bên cạnh nắm lấy tay bà ta: “Giai Mị, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ nữa rồi, anh không muốn sống cuộc sống không thể nhìn thấy ánh sáng này với em nữa, mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến em và Bạch Thế Trạch ngủ trên cùng cái giường, là cả người anh đều cảm thấy khó chịu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio