Bạch Hạ không khỏi chú ý tới điều này, vươn tay tới đôi mi dày, có chút ghen tị.
Hình Nhất Phàm cười đắc ý: “Bị chồng mê hoặc à?”
Bạch Hạ thực sự u mê đường nét của anh, cô không nhịn được cúi xuống hôn lên lông mi của anh.
Hình Nhất Phàm vòng tay qua eo cô, Bạch Hạ ngồi trong vòng tay anh, anh đút cô ăn đào, hạnh phúc giữa những người yêu nhau có lẽ chỉ đơn giản vậy thôi.
Làm cho người kia cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho cô, bàn tay Hình Nhất Phàm chưa bao giờ đụng đến chỗ đó, nhưng vẫn lưu luyến tại eo thon thả của cô, .
rảnh quá không có chuyện gì làm anh ngồi đo vòng eo .
thon thả của người phụ nữ của mình.
Bạch Hạ cũng thích nép vào vòng tay anh, chỉ cần anh | đừng lộn xộn, vòng tay của anh sẽ thoải mái hơn so với Sofa.
Bạch Hạ bật TV lên, xem hoạt hình cô xem lần trước, màu hồng tràn đầy sức sống khiến cô xem không khỏi thích thú.
“Bạch Hạ mỗi ngày em đều vẽ những nhân vật này, em nghĩ về cái gì vậy?”
Hình Nhất Phàm đầy tò mò về những suy nghĩ của cô.
Mặt Bạch Hạ ửng đỏ, ngại ngùng đáp, : “Chỉ là vẽ mấy thứ hằng ngày thôi! Còn có thể là cái gì?”
“Em không nghĩ vẽ những thứ khác sao?”
Hình Nhất Phàm không tin rằng cô thân là người vẽ manga lại không muốn nghĩ đến.
Bạch Hạ không nhịn được vùi vào trong tay anh: “Em không muốn!”
“Anh không tin!”
Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một câu: “Nam và nữ chính của em không kết hôn à?”
“Muốn chứ? Nhưng hiện tại yêu cầu rất nghiêm ngặt, .
không thể vẽ linh tỉnh, nếu không ra chuồng gà như chơi.” – Bạch Hạ trịnh trọng nói.
Hình Nhất Phàm bật cười thành tiếng: “Anh không phải nói em muốn vẽ cái gì, mà là lúc đó em sẽ nghĩ cái gì để vẽ ấy.”
Bạch Hạ không nhịn được phản bác, vì vậy cô trừng mắt nhìn anh rồi thừa nhận: “Nhất định phải nghĩ chứ? Đều là người trưởng thành cả rồi.
Hình Nhất Phàm cho rằng cô thừa nhận, không khỏi rung động, anh muốn biết cô có hứng thú không và thực hành ngay tại chỗ, tuy nhiên, loại chuyện này anh thăm dò nhiều rồi, câu trả lời luôn là không.
Tuy nhiên, mấy thứ này có thể khiến anh rất hạnh phúc, đây có lẽ là một trong những thú vui yêu thích của Hình Nhất Phàm trong cuộc sống bây giờ.
Thời gian bắt tri bất giác liền đến mười giờ rồi, Bạch Hạ không nhịn được ha ha nói buồn ngủ, sáng nay h nhận được điện thoại của tổng biên tập, hôm nay có hẹn mà ngủ trưa cũng không có.
Em muốn ngủ rồi, anh có muốn ngủ không?”
Bạch Hạ hỏi người kia.
“Được, cùng nhau ngủ.”
Hình Nhất Phàm xốc xếch bề cô lên, Bạch Hạ không khỏi giật mình cười khúc khích ôm chặt lấy cổ anh.
Cô hoàn toàn tận hưởng đãi ngộ của nhân vật nữ chính trong truyện tranh, nằm trong cánh tay uốn cong mạnh mẽ của anh, cảm nhận cảm giác an toàn mạnh mẽ do người .
đàn ông của cô mang lại.
Đến bên giường, cô còn tưởng mình tiếp tục được ôn nhu đối đãi, ai biết được Hình Nhất Phàm đáng ghét kia ném cô nhẹ nhàng, làm cô ngã xuống chiếc giường mềm mại.
“Hình Nhát Phàm, anh đáng ghét!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ bị vùi trong chăn bông màu xanh sẫm khó chịu nói một câu.
Hình Nhất Phàm mỉm cười và nằm xuống vòng tay bên cạnh cô, trong lúc Bạch Hạ tức giận nhìn anh chằm chằm thì anh lại cười mê người.