Lúc này, mới chỉ chín giờ rưỡi tối.
Bùi Nguyệt Hoàng khoanh tay đứng trên lầu trong căn biệt thự của cô, chống cằm nhìn về phía biệt thự của Lam Thiên Thần ở cách đó không xa. Vẫn là một mảnh đen kịt, cô thật muốn biết anh đã đi đâu! Nhưng sau buổi tối hôm ấy, dường như mối quan hệ giữa hai người lại bị cô đẩy ra xa. Sáng hôm sau, Lam Thiên Thần không đi chung xe với cô nữa. Lúc ở công ty cô bảo Hứa Mẫn đi xem thử thì Lam Thiên Thần vẫn tới công ty làm việc, công việc phải giải quyết cũng rất nhiều. Vì vậy cô không làm phiền anh.
Tính cách của Bùi Nguyệt Hoàng vốn lạnh lùng, những người đàn ông theo đuổi bị cô từ chối đã nhiều bằng cả một trung đội. Nhưng đây là lần đầu tiên cô khiến một người đàn ông chịu tổn thương đến mức này, khiến cô vô cùng hồi hận và áy náy.
Cô muốn tìm cơ hội nói xin lỗi anh. Đột nhiên trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy bắt an, sợ rằng vì chuyện này mà Lam Thiên Thần sẽ bỏ cô đi, biến mắt khỏi thế giới của cô.
Bùi Nguyệt Hoàng cầm điện thoại di động lên nhấn số điện thoại của Lam Thiên Thần, nhưng lại do dự không nhấn gọi. Sau đó.
Cô gọi rồi.
Cuộc gọi vừa được kết nối, tâm trạng của cô lập tức trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch giống như một thiếu nữ lần đầu biết yêu vậy.
“Alol” Bảy giây sau, giọng nói mê hoặc ở đầu dây bên kia vang lên, có vẻ người đó đang ở một nơi yên tĩnh.
“À… chuyện đó, tôi thấy biệt thự của cậu không sáng đèn, cậu chưa về sao?” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức giả vờ hỏi bâng quơ.
“Tôi có chút việc.” Giọng nói của Lam Thiên Thần đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Vậy sao! Vậy tôi không làm phiền cậu nữa.” Bùi Nguyệt Hoàng chuẩn bị cúp máy.
“Tôi về ngay đây, em có đói không? Có cần tôi mua chút đồ ăn cho em không?” Lam Thiên Thần hỏi lại.
Ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên mở lớn. Anh định mua đồ ăn cho cô sao? Chẳng lẽ anh không giận cô ư “AI Được thôi! Đúng là tôi có hơi đói, cậu mua chút bánh ngọt nhé! Có phiền cậu không vậy?” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi mừng rỡ.
“Không đâu! Chờ tôi nửa tiếng.” Lam Thiên Thần dịu dàng nói.
“Được! Tôi chờ cậu ở nhà.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng hạ giọng.
“Ừm, tôi cúp máy trước đây.” Nói rồi Lam Thiên Thần cúp máy.
Tâm trạng của Bùi Nguyệt Hoàng tốt hơn hẳn. Cô cầm điện thoại di động, nhìn lên bầu trời đêm rồi tự mỉm cười.
Cô không ngờ Lam Thiên Thần lại không giận cô!
Cảm giác áy náy và hối hận trùm lên trái tim cô cũng lập tức biến mắt, trong lòng vui đến mức muốn nhảy lên.
Cô vừa ngâm nga một bài hát vừa xuống lầu. Bùi Nguyệt Hoàng vào phòng, đi tới phòng thay đồ rộng lớn của cô.
Thấy bộ đồ màu xám tầm thường của mình, đột nhiên cô có chút chán nản.
Hình như màu xám hơi già thì phải. Không được, cô phải đổi bộ khác. Bùi Nguyệt Hoàng với tay tìm kiếm nhưng lại nhận ra quần áo của cô phần lớn là đồ bộ, đồ mặc ở nhà thì giống đồ ngủ tơ tằm. Chẳng lẽ không có bộ nào trẻ trung một chút sao?
Có lẽ ngày mai cô phải tới cửa hàng quần áo một chuyền mới được. Cuối cùng, Bùi Nguyệt Hoàng tìm được một chiếc áo phông trắng mua từ hai năm trước nhưng cô chưa từng mặc tới. Cô liền mặc nó lên, mái tóc dài xõa sau gáy. Đúng là trẻ trung hơn hẳn.
Nhìn mình trong gương, Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên bật cười. Cô bị làm sao vậy chứ?
Nửa tiếng sau, Lam Thiên Thần lái xe tới biệt thự của cô.
Bùi Nguyệt Hoàng vừa bước ra đã nhìn thây Lam Thiên Thần đang xách đồ ăn khuya của cô từ ghế phụ lái ra.
“Có thích món này không?” Lam Thiên Thần đưa cho cô.
Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười nhận lấy: “Bây giờ tôi không kén ăn, món gì cũng thích.”
Lam Thiên Thần mỉm cười. Anh mở cửa xe rồi ngồi vào trong, có vẻ lại chuẩn bị đi tiếp.
Bùi Nguyệt Hoàng ngắn người, có chút thất vọng, hỏi: “Cậu không ăn với tôi sao?”
“Không được, tôi phải về nhà, còn vài việc phải làm.” Lam Thiên Thần nói xong thì quay xe rời khỏi biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, đi về phía biệt thự của anh. Bùi Nguyệt Hoàng cầm đồ ăn khuya, đứng đó có chút gượng gạo và lúng túng. Lam Thiên Thần quay về biệt thự của mình. Anh ngồi xuống sofa, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ.