Diệp Giai Mị tức muốn chết, đây là Bạch Thế Trạch muốn bức bà ta đến đường cùng sao?
Diệp Giai Mị cắn môi, cả người đều có chút không ồn.
Bà ta biết, Bạch Thế Trạch cùng bà ta ra tòa ly hôn, có sự tồn tại của hai người con, bà ta căn bản không thẻ thắng kiện.
Nếu con trai thì có thể nói là lúc đó bà ta chưa gả cho Bạch Thế Trạch, thế nhưng con gái lại chính là có lúc bà ta đã kết hôn với Bạch Thế Trạch, cùng Hồ Thắng yêu đương vụng trộm mà ra.
Diệp Giai Mị nhanh chóng đi tìm một luật sư có quen biết dò hỏi, bà ta phải biết được vụ kiện ly hôn này bà ta còn có thể tranh thủ qyền lợi gì? Điều này khiến luật sư của bà ta thật khó xử, chỉ có thể nói cho bà ta vài quyền lợi có thể tranh thủ được.
Hình Nhất Phàm từ ngân hàng đi ra liền tạm biệt trợ lý của Bạch Thế Trạch, anh lên xe chạy thẳng về hướng biệt thự, anh đang chuẩn bị xem xét một chút việc trang hoàng.
Phía sau xe của Hình Nhất Phàm, một chiếc xe có rèm che màu xám lặng lẽ theo dõi, nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã của anh.
Đây là người mà Uông Tuyền thuê, nhiệm vụ sắp tới của bọn họ là chăm chú theo dõi Hình Nhất Phàm, tìm cơ hội thuận lợi xuống tay.
Chính là phương thức ra ngoài trước mắt của Hình Nhất Phàm khiến bọn họ không tìm được cơ hội. Bởi vì ở trong trung tâm thành phó cũng không thích hợp xuống tay, bắt cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải cảnh sát.
Uông Tuyền hiện tại cái gì cũng không làm, lại chuyên tâm tìm phương thức có thể xuống tay với Hình Nhất Phàm, bởi vì gã có nhu cầu cấp bách phải cần tiền.
Uông Tuyền giờ phút này đang ở dưới lầu tại tiểu khu của Hình Nhất Phàm theo dõi, trong tay bọn họ nắm giữ một tin tức, Hình Nhất Phàm có bạn gái.
Nhưng mà bộ dạng bạn gái của Hình Nhất Phàm ra sao, bọn họ không có tư liệu cụ thể. Nếu thật sự bọn họ không tìm thấy cơ hội, liền bắt cóc bạn gái Hình Nhất Phàm, dẫn dụ anh ra ngoại thành động thủ.
Bọn họ ở khu phụ cận theo dõi chờ đợi.
Hình Nhất Phàm trở về theo hướng biệt thự, buổi tối anh muốn dẫn Bạch Hạ ra ngoài ăn cơm, Hình Nhất Phàm ở cửa chờ, Bạch Hạ liền từ trong nhà đi xuống.
Ở cửa tiểu khu, ánh nắng chạng vạng tỏa ra hơi thở ấm áp, Bạch Hạ ở nhà một ngày, đối với bữa cơm tối nay cô vô cùng chờ mong.
Cô mặc một thân áo sơ mỉ màu trắng cùng một chiếc váy yếm demin dài đến đầu gối, đi thêm giày màu trắng.
Khung xương Bạch Hạ tinh tế, khéo léo thướt tha.
Hình Nhất Phàm lái xe đến trước cửa tiểu khu, chủ động bước xuống đón cô, Bạch Hạ nhanh chóng bước đến trước mặt anh, Hình Nhất Phàm vươn tay ôm cô, cùng cô đi về phía xe của anh.
Mà cách đó không xa, trong chiếc xe có rèm che, một cái camera đã chụp lại toàn bộ hình ảnh của họ, đây là Uông Tuyền ngồi ngốc ở đây rình ngày, rốt cục cũng đợi được bạn gái của Hình Nhất Phàm xuất hiện.
Xe của Hình Nhất Phàm nhanh chóng rời đi, người của Uông Tuyền cũng không tiếp tục đi theo, chỉ cần có trong tay tin tức của bạn gái Hình Nhất Phàm, so với việc bọn họ theo dõi Hình Nhát Phàm càng thêm hữu dụng.
Bởi vì bắt cóc một cô gái, so với bắt cóc Hình Nhất Phàm càng dễ dàng hơn.
Trong nhà hàng, Bạch Hạ nghe Hình Nhất Phàm kể lại việc ly hôn của ba mình và Diệp Giai Mị, cô không khỏi cảm thấy thống khoái, thật sự là báo ứng.
Cha cô lần này cũng vì lỗi lầm năm đó mà bị ông trời trừng phạt, nhưng dù sao đây cũng là ba cô, là người thân nhất với cô, cô chỉ hy vọng ông có thể bình an trải qua hết quãng đời còn lại.
“Ba em thật sự sẽ đóng học phí cho Bạch Oánh sao?”
Bạch Hạ cảm thấy điểm này của ba khiến cô có chút khó hiểu, đồng thời cô cũng biết, từ nhỏ ông đã vô cùng yêu thương Bạch Oánh.
“Nếu trong lòng em khó chịu, anh sẽ đề nghị là chuyện này với ông ấy. Để ông ấy nghĩ đến cảm nhận của em. Không cần tiếp tục cấp dưỡng cho con của Diệp Giai Mị nữa.”
Hình Nhất Phàm trằm thấp nghiêm túc nói.
Bạch Hạ cắn môi, suy nghĩ rồi nói: “Ba em tính sẽ chu cấp như thế nào?”
“Ba em sẽ để cho Bạch Oánh học hết trung học. Sẽ không trực tiếp chỉ tiền mà sẽ để trường học miễn phí học phí cho cô ta cùng với sẽ ký quỹ giáo dục để cô ta tốt nghiệp đại học. Chỉ chi trả cho học phí, không bao gồm phí sinh hoạt, ba em cũng sẽ không bao giờ đến thăm cô ta nữa.”
Hình Nhất Phàm giải thích.
Bạch Hạ chống cằm, nhắm mắt suy nghĩ, cô thở dài một hơi nói: “Được rồi! Em sẽ không để ý điểm này, Bạch Oánh kêu ba em là ba nhiều năm như vậy, coi như trả lại cho nó.”