Vừa có tiếng vừa quyền uy.
Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy chuyện này tạm thời đừng nói cho Lam Thiên Thần, dù sao anh luôn khinh thường người khác nhận xét về mình như vậy, anh chính là cây ngay không sợ chết đứng.
Tuy nhiên, Bùi Nguyệt Hoàng cô không thể chấp nhận điều đó, sao có thể để người đàn ông của cô bị người khác coi thường.
Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng đi lên, Lam Thiên Thần ngồi trên ghế sofa và đọc tài liệu, bên cạnh có cà phê pha sẵn.
“Về rồi à?”
Lam Thiên Thần mỉm cười, cầm chiếc cốc sứ trắng tinh, rót cho cô một tách cà phê, cùng với đường và kem bơ.
Ngay khi Bùi Nguyệt Hoàng bước vào cửa, cô thấy nụ cười của Lam Thiên Thần cơn giận của cô đã được dập tắt một nửa.
Cô ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, cằm điện thoại lên, nói với anh: “Cho em chụp vài tắm hình anh nhé! Trên điện thoại em không có hình ảnh nào của anh cả!”
Lam Thiên Thần không khỏi bật cười: “Được rồi!”
Nói xong, anh lập tức tư thế tao nhã, nhìn vào ống kính của cô.
Để chụp được những bức ảnh đẹp trai của chồng mình, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi đứng dậy và trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Cầm điện thoại di động, hiệu ứng ánh sáng và bóng tối được tạo ra cũng rất tốt! “Nào, cười lên.”
Bùi Nguyệt Hoàng khích lệ.
Lan Thiên Thần mím môi, Bùi Nguyệt Hoàng ngay lập tức nói: “Anh cười rất đẹp trai. Thật sự, anh là người đàn ông có nụ cười đẹp nhất mà em từng thấy.”
Lam Thiên Thần nghe câu này của cô, không khỏi cười khúc khích, rồi lại cười, đôi mắt ngôi sao của cô đều cong thành một vằng trăng đẹp tuyệt.
“Nào, qua cửa sổ sát đất kia chụp thêm vài tắm hình, em muốn lấy dáng của anh, chồng em dáng người tuyệt vời nhất.”
Bùi Nguyệt Hoàng đi tới, vươn tay nắm lấy cánh tay anh rồi kéo anh đến bên cửa sổ sát đất.
Thể chất và tinh thần của Lam Thiên Thần vẫn rất hạnh phúc, anh đành phải tạo dáng đẹp trai và quyền rũ theo lời khuyên của vợ mình, bày biện một chút tư thế soái khí mê người, trở thành người mẫu độc quyền của Bùi Nguyệt Hoàng.
Mỗi lần Bùi Nguyệt Hoàng nhìn vào người đàn ông trong camera, tim cô lại đập thình thịch, dưới camera, khuôn mặt độ không góc chết của Lam Thiên Thần đẹp trai đến mức cô muốn chảy cả nước miếng.
Rốt cuộc Bùi Nguyệt Hoàng cũng chụp xong, cô cảm thấy.
như vậy là đủ rồi, cô ngồi xuống, vừa nhâm nhi cà phê vừa lật xem mấy tấm ảnh, Lam Thiên Thần không thể không ngồi bên cạnh, tò mò hỏi: “Em chụp ảnh anh nhiều vậy làm gì thế?”
“Thưởng thức! Khi anh không ở bên cạnh em, em có thể nhìn hình cho đỡ nhớ anh ấy mài!”
Bùi Nguyệt Hoàng sẽ không nói sự thật cho anh vào lúc này.
Lam Thiên Thần bật cười: “Anh sẽ luôn bên cạnh em mà.”
Bùi Nguyệt Hoàng cằm lịch trình bên cạnh lên xem qua, công việc hôm nay không quá nặng, Lam Thiên Thân có thể giải quyết, cô ngược lại trở thành quan chức nhàn nhã.
“Em rủ bạn ra ngoài uống trà buổi sáng một lát để bàn chuyện kinh doanh và mở rộng hình ảnh của công ty, anh cứ ở lại công ty nhé!”
Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh.
Lam Thiên Thần gật đầu mỉm cười: “Em cứ thoải mái đi thư giãn đi! Giao công ty cho anh là được.”
Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười ngồi ở bên cạnh anh, ôm khuôn mặt tuấn tú nhìn anh vài giây, chủ động hôn lên môi anh một cái: “Có anh ở đây, em yên tâm rồi.”
Lam Thiên Thần hôn lên trán cô: “Anh chở em đi!”
“Không cần, anh cứ ở lại công ty đi! Em tự mình lái xe đi, dù sao cũng gần mài”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn anh biết rằng cô đi tìm người bên tạp chí kinh doanh.
Bùi Nguyệt Hoàng lấy túi xách ra, cô bấm điện thoại cho người bạn, hẹn rất nhanh, dùng thân phận của cô hẹn một cuộc hẹn nhanh đến kinh người.