Chương :
Có đau không con?” Hình Liệt Hàn bước đến, ngay lập tức ôm con gái vào lòng, vừa phủi cỏ khỏi váy con gái vừa ôm cô bé đi về phía vợ mình.
Cô nhóc nằm trong vòng tay của bố, nước mắt chỉ lưng tròng nơi vành mắt nhưng lại kiên cường không khóc.
“Có ngã đau chỗ nào không con?” Hình Liệt Hàn quan tâm nhìn con gái.
Đường Vũ Điềm lau đi mồ hôi trên trán, tóc mái xinh đẹp bên hai mai của cô bé đều đã ướt đấm mồ hôi.
Nhưng kiểu tóc cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô nhóc, khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp tinh tế như búp bê, đôi mắt to tròn, xinh đẹp, như thể chứa đựng cả một biển sao trời giống mẹ.
Đây có lẽ là điểm mà Hình Liệt Hàn thích nhất trên người cô bé, vì giống vợ của anh.
Đường Tư Vũ lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, sau đó lấy ra một chiếc lược tinh xảo: “Vũ Điêm, con sang đây với mami, mami chải tóc lại cho con.”
Cô nhóc ngoan ngoãn đi đến trước mặt mami, tựa người vào cô. Đường Tư Vũ dùng đôi tay khéo léo của mình làm lại cho con gái một kiểu tóc xinh xắn, tết hai bím tóc nhỏ và buộc tóc đuôi ngựa cao sau đầu, trông vô cùng tinh nghịch đáng yêu.
Hình Liệt Hàn ở một bên âu yếm nhìn con gái, như thể cô bé chính là báu vật trong tim anh, rõ ràng là một tên cuồng con gái.
Lúc này, những người khách bên ngoài đều đã tiến vào trong đại sảnh, Đường Tư Vũ buộc tóc xong cho con gái, một nhà ba người dắt tay nhau đi về phía đại sảnh.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài người quen làm ăn đến chào hỏi. Có thể nói, trong nhóm khách khứa ngày hôm nay, Hình Liệt Hàn là một trong những người giỏi nhát của giới kinh doanh. Vì vậy, rất nhiều người muốn đến chào hỏi anh thì phải cân nhắc thân phận của họ trước thì mới có thể tiến tới.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đến phòng nghỉ ngơi của Bùi Nguyệt Hoàng, Bùi Nguyệt Hoàng đã đội một tắm sa cưới mỏng, trong suốt, dài, buông thõng xuống đất, trông vô cùng xinh đẹp.
Lúc này đây, chỉ còn mười phút là đến giờ lành, Lam Thiên Thần nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, chúng ta sang đó trước đi.”
Nói xong, anh dịu dàng nhìn Bùi Nguyệt Hoàng: “Anh chờ em trên sân khấu.”
“Ừm! Anh đi đi!” Bùi Nguyệt Hoàng nhoẻn miệng cười. Hai người đàn ông với khí chất bất phàm rời đi, chỉ còn lại nhân viên chuyên nghiệp đang chỉnh trang lại váy cưới cho Bùi Nguyệt Hoàng, chuyên viên trang điểm đang nghiêm túc kiểm tra lại lớp trang điểm của cô, tô lại một chút son cho cô. Bùi Nguyệt Hoàng hít một hơi thật sâu.
Hứa Mẫn ở bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười: “Bùi tổng, chị mà cũng có lúc khẩn trương à?”
Bùi Nguyệt Hoàng bị cô ấy chọc cười, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều, Bạch Hạ ở bên cạnh bước tới chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ của cô. Hôm nay, Bùi Nguyệt Hoàng xinh đẹp tuyệt trần.
“Được rồi, cô dâu bắt đầu chuẩn bị đi. Chúng ta đi từ hành lang này vào sảnh tiệc” Một quản lý chuyên nghiệp có kinh nghiệm bước tới nói.
Trên sân khấu của đại sảnh, Lam Thiên Thần đi ở phía trước, Hình Nhất Phàm theo sau, hai dáng người cao gây, một trắng một đen khiến mọi người có mặt đều không khỏi kinh ngạc cảm thán. Chú rễ và phù rẻ hôm nay đều đẹp trai quát Trong số hơn hai trăm khách mời cũng có không ít các cô gái trẻ cũng đến, ánh mắt bọn họ lướt qua chú rẻ, rơi vào người đàn ông trẻ tuổi trong mắt ngầm chứa ý cười nhưng toàn thân lại lộ ra khí tức cám dục ở đẳng sau.
Mọi người đều nghĩ, liệu anh có độc thân không? Nhưng nghĩ đến việc anh đang làm phù rể, vậy nhất định là anh vẫn còn độc thân! Nếu có cơ hội, hôm nay phải lấy cho bằng được thông tin liên lạc của người phù rễ này, lỡ như có thể làm quen được với anh thì sao?
Đương nhiên Lam Thiên Thần cũng rất đẹp trai, nhưng hôm nay ai dám có ý với chú rễ cơ chứ? Cô dâu của anh hôm nay cũng là người đẹp có một không hai trên thế giới này đấy!
Ánh mắt của Hình Nhất Phàm tình cờ nhìn sang cô cháu gái nhỏ ở bên cạnh, cô bé lập tức đầy phấn khích vẫy tay với anh, Hình Nhất Phàm nháy mắt với cô bé, anh không biết cái nheo mắt của mình lại cướp đi trái tim của biết bao cô gái đang có mặt.
Lam Thiên Thần đầy mong đợi nhìn chăm chú vào cánh cửa vẫn đang đóng, chờ cô dâu của mình xuắt hiện.
Chỉ còn hai phút trước giờ tốt lành, trên hành lang, bước chân uyên chuyển của cô dâu, từng tầng áo cưới tung ra duyên dáng, tựa như những cánh hoa nhảy múa trên mặt đất, trắng trong không chút tạp trần, đẹp đẽ, chói mắt.
Bùi Nguyệt Hoàng cầm trên tay một bó hoa đẹp thơm ngát, bước về phía trước với ánh mắt kiên định.
Bạch Hạ ở phía sau, trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào. Trước cổng lớn có hai hàng nhân viên phục vụ, bọn họ chào cô dâu một cách kính cẩn, cũng vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô. Lúc này, Bạch Hạ bước tới, cô đưa tay kéo khăn che mặt của Bùi Nguyệt Hoàng xuống, che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến toàn bộ vẻ đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện.
Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay nắm chặt lấy tay Bạch Hạ, hai người nhìn nhau cười, tình cảm chị em của bọn họ được thể hiện ngay lúc này.
Bạch Hạ gật đầu với cô, mỉm cười chúc phúc cho cô.
Lúc này đây, một người nào đó ở bên cạnh lên tiếng : “Bùi tiểu thư, còn một phút nữa là đến giờ lành, xin hãy chuẩn bị.” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu với người đang nói. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô muốn kết hôn với người đàn ông cô yêu nhất trước sự chúc phúc và làm chứng của tất cả các vị quan khách.