Chương :
Hạng Kình Hạo xuống xe, cúi cười mỉm cười nhìn cô gái nói: “Lên xe đi!”
Tưởng Hân Vy mỉm cười, cô ngồi lên ghế lái phụ đóng cửa xe lại, có chút lúng túng nhìn anh: “Cảm ơn anh đã đến.”
“Em mời tôi ăn cơm, sao tôi có thể không đến?” Hạng Kình Hạo cong môi cười, nói với cô: “Nhà hàng ở đâu?”
Tưởng Hân Vy cũng không quen thuộc lắm, có điều ban nãy cô mới hỏi ở trước quây lễ tân: “Đi từ đường này, rẽ trái ở đường thứ ba, sau đó có thể nhìn thấy bảng hiệu của nhà hàng.”
Tuy rằng chỉ là mô tả qua loa, nhưng người đàn ông cũng không hỏi gì nhiều, anh nhắn chân ga, tao nhã lái xe về phía đường cô nói.
Tưởng Hân Vy cũng giúp anh nhìn đường, cô còn căng thẳng hơn anh, nhỡ đâu chỉ sai đường, ở trong dòng xe tấp nập như vậy cũng là một chuyện rất phiền phức.
Hạng Kình Hạo cũng không đi nhanh, lúc anh nhìn sang bên phải kính chiếu hậu, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô, còn có đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh, đôi môi mỏng nhéch lên vài lần.
Anh bắt đầu hiếu kỳ, tại sao cô lại đột nhiên nhiệt tình mời anh đi ăn như thê? Lễ nào cô đột nhiên phát hiện ra sức hấp dẫn của anh, chuẩn bị yêu anh rồi?
Hạng Kình Hạo có chút bát lực nghĩ, khả năng này không cao, có thể nguyên nhân thật sự càng khiến anh mong chờ hơn.
Khi rẽ vào con đường thứ ba, Tưởng Hân Vy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chỉ tay: “Ở đó.”
Hạng Kình Hạo gật đầu, lái xe đi về hướng nhà hàng, thuận tiện đỗ xe rồi dừng lại, Hạng Kình Hạo bước xuống xe, Tưởng Hân Vy ở phía đối diện cũng đẩy cửa bước xuống. Một dáng người mảnh mai, mặc một chiếc váy có dây đeo, khiến cô trở nên xinh đẹp và thanh lịch, nước da của cô ở trong đêm tối có một loại ánh sáng như pha lê, mái tóc dài uốn cụp sau lưng, kết hợp cùng cách trang điểm tinh tế, ngọt ngào.
Người phụ nữ này, trên dưới đều tỏa ra một loại mùi vị!
Ngọt!
Ngọt đến mức khiến người đàn ông muốn nếm thử.
Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo bước vào nhà hàng, khiến mọi người bên cạnh nhìn vào có cảm giác đây là một cặp tình nhân phương đông có giá trị nhan sắc cao.
Hai người ngồi cạnh bên cửa sổ tầng hai, người phục vụ cầm thực đơn lên, Tưởng Hân Vy nói với người đàn ông ở đối diện: “Tôi mời anh, đừng khách khí.”
Gia thế của Tưởng Hân Vy, không đến mức khiến cô tỏ ra keo kẹt trong nhà hàng, cô cũng là con một lớn lên trong gia đình giàu có, chỉ là bản thân cô lại tỏ ra độc lập, khiến người ta không thể nghĩ đến sau lưng cô là một gia đình giàu có.
Hạng Kình Hạo như bình thường gọi một phần bít tết yêu thích của anh, Tưởng Hân Vy cũng gọi xong món, người phục vụ rót rượu vang cho hai người rồi rời đi.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tưởng Hân Vy thậm chí còn có chút xấu hỗ nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắc ly rượu vang, trong lòng đầu tranh không biết nên mở miệng như nào.
“Tưởng tiểu thư, có chuyện gì muốn nói sao?” Hạng Kình Hạo bình tĩnh hỏi.
Tưởng Hân Vy thấy anh hỏi, cô cũng chỉ đành gật đầu: “Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Hạng Kình Hạo cười thầm, cô thật sự là không khách khí chút nào!
Nói nghe xem nào, chỉ cần tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp em.” Hạng Kình Hạo cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt sâu xa phản chiều ánh sáng lấp lánh của ly rượu, tỏ ra có chút mê người quyền rũ.
Tưởng Hân Vy nhìn thấy anh thẳng thắn như vậy, ngược lại cô có chút ngại ngùng: “Cảm ơn anh! Là đoàn đội của tôi lần này xảy ra chút chuyện, tôi có một vị sư huynh, tác phẩm buổi chiều của anh ấy bị giám đốc thương hiệu ở nước M nhận định là sao chép, nhưng sư tỷ của tôi cho rằng đó chỉ là một phạm vi bình thường, đối phương muốn lợi dụng vấn đề này để phóng đại tình hình và làm xấu đi hình ảnh thương hiệu của chúng tôi.”
Hạng Kình Hạo nghe xong, còn có chút không rõ ràng khó hiểu: “Tôi nên giúp em thế nào?”
Ý của sư tỷ, đây là thương hiệu ở nước M, họ tương đối mạnh, néu như có thể có người cấp cao ra mặt sẽ tốt hơn chút, thật ra… tôi cũng nghĩ chuyện này cũng có chút ép buộc.” Tưởng Hân Vy đột nhiên nghĩ, xem ra chuyện này.
nói ra không hề dễ dàng, để anh đi nhờ vương tử Ronald, lại làm phiền một người ưu tú như vương tử Ronald đi chào hỏi thương hiệu một công ty, chuyện này xem ra quá phiền phức. Cô đột nhiên muốn từ bỏ việc cầu xin anh, cô chỉ nợ anh một ân huệ, nhưng anh lại nợ vương tử Ronald một ân huệ, chuyện đó còn lớn hơn so với việc sao chép, ngộ nhỡ sau này ân tình anh phải trả cho Ronald điện hạ là lợi ích lớn hơn thì sao?
Hạng Kình Hạo đang nghe cô nói, liền nhìn thấy Tưởng Hân Vy đối diện trầm tư vài giây, cô mỉm cười nói với anh: “Không có gì! Chỉ là tôi đơn thuần muốn mời anh ăn cơm.”
Hạng Kình Hạo ngắn người, sao cô lại không nói tiếp nữa?