“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Đường Tư Vũ hỏi.
“Bốn giờ sáng.” Hình Liệt Hàn trả lời, đưa tay ra sờ trán cô: “Cơn sốt đã dịu đi rồi, nhưng bác sĩ nói lần này em sốt cao, nên phải ở lại bệnh viện một vài ngày để quan sát.”
Đường Tư Vũ cũng không ngờ được trong một đêm đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Hiện tại, cô đã thực sự kiệt sức rồi.
“Chắc tôi không sao đâu, sáng mai cho tôi ra viện nhé!” Đường Tư Vũ cũng không muốn ở lại bệnh viện, có lẽ đây là điều mà đa số bệnh nhân đều nghĩ.
Hình Liệt Hàn không có lựa chọn nào khác đành nói: “Được, nếu như tám giờ sáng ngày mai mà em không còn sốt thì chúng ta sẽ về nhà.”
Mặc dù ánh đèn không sáng, nhưng Đường Tư Vũ vẫn có thể nhìn ra đôi mắt của anh vằn lên vài tia máu. Mặc dù chúng vẫn sáng trong, nhưng vẫn hiện lên sự mệt mỏi.
Trái tim của Đường Tư Vũ đau nhói, cô có chút áy náy: “Hay là anh quay về nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ đợi đến sáng mai, để tôi gọi cha tôi tới.”
Hình Liệt Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Em nghĩ rằng tôi quay về có thể ngủ được sao?”
“Tại sao anh lại không ngủ?” Đường Tư Vũ chớp mắt hỏi.
Ngực của Hình Liệt Hàn có chút nghẹn lại, cắn cắn môi mỏng nói: ” Em tự nghĩ đi.”
Đương nhiên là vì cô, thế nhưng đầu cô chắc bị sốt đến hồ đồ rồi.
Đường Tư Vũ trầm tư hơn mười giây, mới nhận ra điều đó, cô thực sự đã không nhận ra được việc anh đối xử tốt với cô.
Cô chớp mắt một cái rồi di chuyển cơ thể dịch sang phía bên kia giường.
“Nếu không thì anh lên giường cùng ngủ đi!”
Mặc dù là chiếc giường đơn, nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người.
Hình Liệt Hàn đứng dậy, không hề khách khí, anh cởi giày ra rồi lên nằm cạnh cô.
Đường Tư Vũ di chuyển sang một bên càng nhiều càng tốt, nhưng khi anh nằm xuống, không gian vẫn hiện rõ lên sự chật chội, ngực anh nghiêng hẳn về phía vai cô, đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cánh tay của Hình Liệt Hàn đột nhiên kéo lấy, vòng qua eo cô. Anh rầu rĩ yêu cầu cô: “Nằm xuống, ngủ cùng tôi một lúc thôi.”
Đường Tư Vũ đành phải nằm xuống, một người nằm thẳng, một người nằm nghiêng, dán chặt lây nhau.
Hình Liệt Hàn vùi đầu vào tóc cô, cái mũi ` Ä ^ . “ ` ˆ cọ vào cô cô, hơi nóng phả vào da cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Hình Liệt Hàn thực sự đã ngủ thiếp đi, anh đã quá mệt mỏi.
Đường Tư Vũ cũng ngủ cùng, nhưng cô mở to mắt dưới ánh đèn, nhuộm chút lốm đa lốm đốm sáng bóng, như một chú yêu tinh nhỏ bé trong đêm tối, vô cùng sinh động.
Cô không làm gì cả, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của anh, hết lần này đến lần khác, phối hợp với cả hơi thở của cô, nhấp nhô nhịp nhàng trong căn phòng yên tĩnh.
Khoảng nửa tiếng sau, Đường Tư Vũ chớp mắt có chút mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại một chút, phút chốc, người đàn ông bên cạnh bỗng nhúc nhích. Trước khi cô mở mắt ra, đã cảm nhận được một bàn tay to đang đặt trên trán để ước chừng nhiệt độ.
Đường Tư Vũ chỉ giả vờ ngủ! Chiếc chăn lộn xộn bên cạnh sau đó cũng được anh sắp xếp lại ngăn lắp, phủ kín lên vai cô.
Đường Tư Vũ bất động trước sự chăm sóc ân cần của người đàn ông này.
Đột nhiên, cô cảm nhận được đôi môi của mình rất nhanh bị phủ bởi một đôi môi ấm áp khác.
Tâm trí cô bùng nổ, Hình Liệt Hàn vậy mà lại hôn trộm cô.
Nhưng anh cũng chỉ hôn nhẹ một cái, rồi tiếp tục trở lại tư thế ban đầu, vùi vào cổ cô và tiếp tục ngủ thiếp đi.
Dường như rất nhanh, Đường Tư Vũ cũng dần cảm nhận được hơi thở của anh lại trở nên đều đều, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, trong ánh mắt vẫn còn lưu giữ một chút kinh ngạc.
Cô đưa mắt liếc nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhưng không dám di chuyển, vị sợ rằng sẽ làm phiền anh.
Đường Tư Vũ đợi đến khoảng năm giờ rưỡi, cô cũng mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không biết.
Hình Liệt Hàn thức dậy lúc bảy giờ sáng.
Anh lấy nhiệt kế bên cạnh để xem nhiệt độ cơ thể của cô, ổn định ở mức độ, không có dấu hiệu sốt cao.
Một lúc sau, Đường Tư Vũ cũng tỉnh dậy.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, mặt cô hơi nóng lên một chút, chuyện anh hôn trộm cô vào tối qua, cô vẫn còn nhớ!