Chương :
Hôm nay lúc ở văn phòng nghỉ ngơi, cô gặp ác mộng khiến cô phải bừng tỉnh, trong giác mơ, cô thấy Hạng Kình Hạo đã trở lại, cô đứng ở phía sau muốn đuổi theo anh, nhưng anh giống như không nhìn thấy cô, vẫn đi rất nhanh, mặc cô có gọi như thế nào anh cũng không nghe thây.
Tưởng Hân Vy bừng tỉnh thờ hồng hộc, cô vuốt lại mái tóc dài, ở trong văn phòng thở dài một hơi, một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cầm khăn tay lau đi mồ hôi, nhưng tim vẫn như cũ đập thật nhanh, làm lòng cô có một loại bi thương không hiểu rõ.
Tưởng Hân Vy lấy điện thoại bên cạnh tìm số của Hạng Kình Hạo, cô từng không dám quấy rầy anh, nhưng không hiểu sao lúc này cô như tìm được dũng khí.
Cô nhắn gọi. Điện thoại được kết nối làm trong lòng cô có chút khẩn trương. Cô căng thẳng chờ đợi, chờ được nghe âm thanh của anh.
Lúc này ở Hạng gia, Hạng Kình Hạo vừa tắm xong, nghe điện thoại đặt trên bàn vang lên, anh nhíu mày, anh đã quên đi nhiều chuyện, đối với các cuộc gọi vào lúc này, vẫn nên thận trọng một chút. Hạng Kình Hạo nhíu mày, đi đến bên cửa sổ nghe máy, âm thanh khôi phục sự lãnh đạm vốn có.
“Alo! Ai vậy?”
Tưởng Hân Vy trợn tròn mắt, không dám tin nhìn số máy gọi đi, không có sai! Khoan đã, đây đúng là số của Hạng Kình Hạo.
“Em là Hân Vy, Kình Hạo anh không sao chứ?” Tưởng Hân Vy dò hỏi.
“Tôi là Hạng Kình Hạo, cô là ai?”
Hạng Kình Hạo hỏi lại lần nữa, đối với giọng nữ trong veo bên kia cảm thấy tò mò.
Hô hấp Tưởng Hân Vy cứng lại, trái tim nháy mắt đau nhói, đây là giấc mơ sao? Cô vẫn ở trong giác mộng vừa rồi sao “Anh không biết em là ai?” Tưởng Hân Vy căng thẳng, tự khống chế âm thanh của mình trần tỉnh một chút.
Anh có ý trêu đùa cô sao?
Hạng Kinh Hạo nghe giọng nói bi thương của cô, anh một lần nữa nhíu mày, cô là ai? Vì sao lại điện thoại của anh lại có số của cô?
Anh muốn nhớ lại một chút về cái tên Tưởng Hân Vy này nhưng trong trí nhớ chỉ tồn tại một mảng trống không.
Đối diện với khoảng giây trầm mặc từ người bên kia, sắc mặt Tưởng Hân Vy tái nhợt, cô đang chờ anh trở về là một Hạng Kình Hạo ôn nhu, chờ giây tiếp theo anh sẽ ôn nhu gọi tên cô.
“Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Hạng Kình Hạo không thể xác định được cô là ai, chỉ muốn biết cô gọi cho anh có chuyện gì? Tưởng Hân Vy siết chặt điện thoại, cả người phát run, rốt cuộc cô không nhịn được mà bật khóc: “Hạng Kình Hạo, anh không nhớ em? Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Em là Tưởng Hân Vy!”
Hạng Kình Hạo nghe cô khóc nức nở, nắm tay anh vô thức siết chặt, giống như bản năng cũng theo đó mà đau lòng.
“Tôi thực sự xảy ra chút chuyện, bị mắt trí nhớ. Tưởng tiểu thư, nếu cô biết chuyện gì quan trọng, cô có thể nói cho tôi biết.” Âm thanh Hạng Kình Hạo vẫn lãnh đạm như cũ.
Đây là thái độ bình thường của anh với người ngoài, bởi vì anh mắt trí nhớ, bên ngoài có thể sẽ có người nảy ra ý đồ xấu làm gì đó. Cho nên đối với người anh không biết, tuyệt đối sẽ không biểu hiện quá nhiều tình cảm cá nhân.
“Anh mát trí nhớ?” Đầu Tưởng Hân Vy nổ tung, anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Vậy anh có bị thương không?” Ý niệm đầu tiên trong đầu Tưởng Hân Vy chính là quan tâm đến anh.
“Đầu tôi chỉ bị thương nhẹ, thân thể không có vấn đề gì, cảm ơn cô quan tâm.” Hạng Kình Hạo khách khí nói.
Hô hấp Tưởng Hân Vy một lần nữa cứng lại, bởi vì giọng nói của anh đã hoàn toàn khác xa với Hạng Kình Hạo mà cô biết.
“Không có việc gì thì tt rôi, anh không sao là tốt rôi.”
Tưởng Hân Vy thấp giọng khóc.
“Tôi cúp máy trước đây.”
Hạng Kình Hạo còn muốn đi gặp thái gia gia, bởi vì ông đang chờ anh đến nói chuyện phiếm.
“Đừng…”
Tưởng Hân Vy không muốn ngắt mày. Anh mắt trí nhớ, cũng liền quên mắt quan hệ của họ, bọn họ căn bản sẽ không còn quan hệ gì nữa. Có thể còn mắt đi liên lạc của anh.