Buồi biểu diễn của cô dự tính sẽ được bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, nhưng có rất nhiều thứ phải chuẩn bị từ trước nên người trong hậu trường vẫn bận tối mắt tối mũi.
Trong khách sạn.
Đêm qua, Nghê Sơ Tuyết không ngủ được, ba giờ sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng mà sau đó lại bị một giấc mơ làm cho khóc tỉnh dậy. Trong giấc mơ, cô thấy bóng dáng của mẹ đang đi về phía mình, bà ấy gọi cô một tiếng, sau đó lại đi mắt. Nhưng cô chạy khắp thế giới cũng không tìm thấy bà. Trong giấc mơ cô khóc đến sưng cả mắt, khi mở mắt ra thì nhận ra trời đã sáng rồi.
Cô rửa mặt, sau đó ngay lập tức lộ ra biểu cảm mong đợi, chú Hạng nói hôm nay sẽ đưa cô đến gặp ba ruột của cô.
Cô rất tin tưởng mỗi lời anh nói ra, anh đã nói làm thì nhất định sẽ làm.
Khoảng chín giờ, Hạng Bạc Hàn gõ cửa bước vào, Nghê Sơ Tuyết đã ngay ngắn chờ anh.
“Chú Hạng, giờ chúng ta đi dược rồi ạ?”
Hạng Bạc Hàn đã sẵn sàng để đưa cô đi, lấy thân phận .
của anh gặp Cố Minh Phàm, danh tính và nguồn tài chính của anh đủ để thu hút chủ tịch của công ty từ thiện này.
Thời gian gặp mặt đã được hẹn trước là mười giờ ba mươi.
“Ừm!” Hạng Bạc Hàn gật đầu, thấy mắt cô đỏ hoe, không khỏi đau lòng hỏi: “Tối hôm qua em không ngủ sao?
“Em ngủ rồi, chỉ có điều mơ một giác mơ, khóc tỉnh dậy.”
Nghê Sơ Tuyết nói xong, cười cười, lấy tay xoa mắt: “Em không sao đâu.”
Thấy cô háo hức muốn gặp ba mình như vậy, Hạng Bạc Hàn nói với cô: “Tôi sẽ đưa em đến gặp ông ấy ngay bây giờ.”
“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết vui vẻ gật đầu.
Nghê Sơ Tuyết lúc đi vào thang máy không để ý, suýt chút nữa bị một người phụ nữ đi ra đụng phải.
Cánh tay rắn chắc của Hạng Bạc Hàn lập tức duỗi ra kéo cô vào lòng, thân hình mảnh mai của Nghê Sơ Tuyết áp vào lồng ngực anh, hơi thở của cô khế ngưng lại, một luồng ấm áp không thể giải thích được chiếm lấy trái tim cô.
Hạng Bạc Hàn dắt tay cô đi vào, Nghê Sơ Tuyết cũng không giật tay ra, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh anh vừa rắn chắc lại vừa ấm áp.
Ngồi vào xe, Hạng Bạc Hàn bảo trợ lý liên lạc ngay với Cố Minh Phàm để xác nhận lại thời gian.
“Ông chủ, thời gian gặp mặt xác nhận là mười giờ rưỡi.”
Hạng Bạc Hàn nói với cô gái bên cạnh mình: “Còn một .
tiếng nữa là em có thể gặp ông ấy rồi. Bây giờ em nghĩ cho kĩ xem, lát nữa có điều gì muốn nói với ông ấy.”
Nghê Sơ Tuyết cắn môi dưới, mắt cô có chút ươn ướt: “Em chỉ muốn biết tại sao mẹ em lại rời đi.”
Ông ấy chắc chắn sẽ nói cho em biết.” Hạng Bạc Hàn an ủi nói.
“Ông ấy thật sự không có con ạ?” Nghê Sơ Tuyết ngẳắng đầu hỏi lại.
“Không có! Người của tôi đã điều tra kĩ ông ấy rồi, ngoại trừ cháu ra ông ấy không có đứa con nào khác, người vợ hiện tại cũng không có con.”
“Thật vậy sao?” Nghê Sơ Tuyết cũng không biết đây là tin vui hay tin buồn.
Nếu như cô không về nước tìm người thân, có phải ông cả đời cũng sẽ không có con trai con gái ở bên cạnh mình không?
“Vậy nên là, em là đứa con gái duy nhất của ông ấy.”
Trong mắt Hạng Bạc Hàn hiện lên chút lo lắng.
Liệu vợ của ông có chấp nhận cô không?
Nghê Sơ Tuyết gật nhẹ đầu, cô thật sự hy vọng ba cô biết đến sự tồn tại của cô.
Trong văn phòng trụ sở chính của một công ty từ thiện nỗi tiếng, một người đàn ông xấp xỉ tuổi đang ngồi trong văn phòng của mình, bắt đầu một ngày xử lý hồ sơ. Là người đứng đầu tổ chức từ thiện, công việc của Cố Minh Phàm luôn đều đặn.