Chương :
Năm đó Cố Minh Ohàm mắt đi vợ cùng đứa con mới sinh ra, ông trở nên điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng xác của vợ ông được vớt lên từ dưới sông, mà đứa nhỏ kia ông đã nghĩ nó không còn trên đời nữa.
Thời điểm đau khổ nhất, ông gặp Trần Mỹ Trân trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, ông ôm bà cả người đầy máu chạy đến bệnh viện. Trần Mỹ Trân từ sau vụ tai nạn này mà hoàn toàn mắt khả năng làm mẹ, mà Cố Minh Phàm trong thời gian đó làm bạn bên cạnh, cỗ vũ bà, cùng bà bước tiếp.
Hai người cùng cảnh ngộ gặp nhau, giúp đỡ nhau, lần nữa tìm được người có thể nương tựa, bầu bạn bên nhau suốt năm nay. Đích thật là một đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, Trần Mỹ Trân tự nhiên cũng xem con ông như con mình sinh ra.
Có nhìn ra không? Vị Hạng tiên sinh này rất thích Sơ Tuyết!”
Cố Minh Phàm gật đầu: “Nhìn ra được. Nhưng mà Sơ Tuyết còn ngây thơ, vẫn không biết được tâm ý của Hạng tiên sinh.”
“Nếu Sơ Tuyết có thể gả cho vị Hạng tiên sinh này, cũng sẽ thực hạnh phúc.”
“Chỉ mong con bé có phúc khí này.”
Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa đi về hướng xe của mình. Mà ở trong một chiếc xe khác, Nghê Sơ Tuyết trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong ba mẹ hai bên được gặp mặt.
Hạng Bạc Hàn có chút mệt mỏi, anh nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây buổi tối thường xuyên phải tham dự hội xác của vợ ông được vớt lên từ dưới sông, mà đứa nhỏ kia ông đã nghĩ nó không còn trên đời nữa.
Thời điểm đau khổ nhất, ông gặp Trần Mỹ Trân trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, ông ôm bà cả người đầy máu chạy đến bệnh viện. Trần Mỹ Trân từ sau vụ tai nạn này mà hoàn toàn mắt khả năng làm mẹ, mà Cố Minh Phàm trong thời gian đó làm bạn bên cạnh, cỗ vũ bà, cùng bà bước tiếp.
Hai người cùng cảnh ngộ gặp nhau, giúp đỡ nhau, lần nữa tìm được người có thể nương tựa, bầu bạn bên nhau suốt năm nay. Đích thật là một đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, Trần Mỹ Trân tự nhiên cũng xem con ông như con mình sinh ra.
Có nhìn ra không? Vị Hạng tiên sinh này rất thích Sơ Tuyết!”
Cố Minh Phàm gật đầu: “Nhìn ra được. Nhưng mà Sơ Tuyết còn ngây thơ, vẫn không biết được tâm ý của Hạng tiên sinh.”
“Nếu Sơ Tuyết có thể gả cho vị Hạng tiên sinh này, cũng sẽ thực hạnh phúc.”
“Chỉ mong con bé có phúc khí này.”
Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa đi về hướng xe của mình. Mà ở trong một chiếc xe khác, Nghê Sơ Tuyết trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong ba mẹ hai bên được gặp mặt.
Hạng Bạc Hàn có chút mệt mỏi, anh nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây buổi tối thường xuyên phải tham dự hội nghị cùng công ty ở nước ngoài khiến anh mệt mỏi.
Bất tri bất giác Hạng Bạc Hàn đã ngủ say, lúc Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn anh, vừa lúc đầu Hạng Bạc Hàn gục lên vai cô, cô nhanh chóng đưa vai sang, đỡ được đầu anh tựa vào.
Có được điểm tựa mềm mại, Hạng Bạc Hàn ngủ sâu hơn, đèn đường bên ngoài cửa kính lóe sáng, chiếu lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông, có chút gợi cảm mê người. Nghê Sơ Tuyết thả chậm hô hắp, sợ làm ồn đến anh, mặc dù vai có chút nặng nhưng cô vẫn cố để anh dựa vào.
Cứ như vậy thẳng một đường đến khách sạn, lúc xe dừng lại, vệ sĩ quay đầu nhìn ông chủ đang ngủ phía sau, bọn họ nhất thời không biết có nên đánh thức anh dậy hay không.
Nghê Sơ Tuyết có chút đau lòng vì anh, lúc cô muốn gọi anh về phòng nghỉ ngơi, hàng mi dày rậm của Hạng Bạc Hàn khẽ chóp, đôi mắt thâm thúy tinh tường lộ ra. Anh cũng không nghĩ mình lại dựa vào vai Nghê Sơ Tuyết ngủ cả một đường, anh vội ngồi thẳng dậy, quan tâm hỏi cô: “Có đè lên em không?”
“Không có!” Nghê Sơ Tuyết cong môi cười.
Hạng Bạc Hàng vừa mới tỉnh ngủ, tâm thần có chút loạn, bị nụ cười ngọt ngào này của cô kích động, cảm giác tốt đẹp trước mắt làm trong lòng anh có chút xúc động. Giờ phút này, Hạng Bac Hàn muốn ôm chặt lấy cô, muốn chiếm lấy nụ cười xinh đẹp mê người của cô.
Nghê Sơ Tuyết dưới ánh nhìn chăm chú của anh bắt đầu có chút xấu hổ, cô mở cửa xuống xe có chút gấp gáp đi vào trong khách sạn, lại bởi vì đèn quá chói mắt khiến cô vấp phải bậc thang, trực tiếp ngã xuống.
A…” Cô kinh hoảng hét lên.
Người đàn ông đang chờ cô, nháy mắt bước nhanh đến, đem cô gái suýt thì té ngã gao gắt ôm chặt vào lòng.