Chương :
Đối diện với cô là đôi mắt tươi cười sáng ngời, cô ngượng ngùng nói: “Anh tỉnh rồi, em làm anh thức giác sao?”
“Không có em ở bên cạnh làm sao anh ngủ được?” Hạng Kình Hạo cong môi cười.
Tưởng Hân Vy không còn lựa chọn nào khác mà nằm trong lòng ngực anh.
“Hôm qua ngủ có ngon không?” Hạng Kình Hạo trầm thấp hỏi.
“Vâng. Ngủ rất ngon.” Tưởng Hân Vy đáp.
“Nhưng anh lại ngủ không ngon.” Hạng Kình Hạo giả vờ giận dỗi mà vuốt ve tóc cô.
Tưởng Hân Vy cũng không phải là người không hiểu gì cả, cô không khỏi xì một tiếng: “Vậy trách em! Nếu vậy sau này em không dám ngủ trên giường của anh nữa.”
Hạng Kình Hạo lập tức bá đạo ôm chặt thắt lưng cô: “Đã sắp trở thành vợ của anh rồi, nếu không ngủ chung giường với anh, vậy em muốn phân phòng ngủ sao?”
Tưởng Hân Vy bật cười, cô đương nhiên nguyện ý ở cùng anh! Trong lòng đều hết sức ngọt ngào.
“Không phải em còn chưa trở thành vợ của anh sao?”
Tưởng Hân Vy mạnh miệng đáp.
Nhưng mà những lời này liền lập tức chọc giận người đàn ông, anh xoay người đổi vị trí.
“Xem ra, anh không thể nhịn nữa.” Hạng Kình Hạo cảm thấy phải đem ra phần khí thế đàn ông mới có thể giải quyết.
Tưởng Hân Vy lập tức bị dọa đến ngượng đỏ mặt, cô chống tay ngồi dậy: “Hạng Kình Hạo anh đừng như vậy!”
“Sợ sao? Nói, em có phải vợ anh không?” Hạng Kình Hạo kéo cô nằm xuống, giữ chặt tay cô.
“Phải phải phải.” Tưởng Hân Vy lạnh sống lưng, mỉm cười lấy lòng anh.
Hạng Kình Hạo liền buông tay cô ra, khẽ hôn lên trán cô: “Hôn lễ của chúng ta sẽ sớm tổ chức.”
Tưởng Hân Vy vòng tay ôm cổ anh, vừa lòng gật đầu: “Được! Em rất mong đợi.”
Trong khách sạn.
Hạng Bạc Hàn muốn đi đến công ty Cố Minh Phàm một chuyền, cũng đưa Nghê Sơ Tuyết sang đó.
Nghê Sơ Tuyết cực kỳ quý trọng khoảng thời gian được ở’ bên cạnh ba mình. Ba đang họp, cô ở ngoài nghỉ đợi ông.
Trong phòng hội nghị, Cố Minh Phàm vô cùng thành tập mời Hạng Bạc Hàn: “Hạng tiên sinh, đêm nay chúng tôi có một buổi tiệc từ thiện, không biết Hạng tiên sinh có thời gian đến tham gia cùng chúng tôi không? Tôi cũng sẽ nói Sơ Tuyết cùng tham gia.”
Hạng Bạc Hàn mỉm cười: “Tôi có thời gian.”
“Vậy thì tốt quá, chúng tôi rất vinh hạnh có thể mời cậu tới tham dự.”
“Khách sáo rồi, tôi có chuyện phải rời đi một chút, buồi tối gặp lại.”
“Được.”
Cố Minh Phàm nói xong, bảo thư ký đưa thư mời cho anh, Hạng Bạc Hàn nhận rồi đứng lên: “Tôi đi trước.”
Hạng Bạc Hàn còn có một cuộc họp, anh không kịp chào Nghê Sơ Tuyết đã vội rời đi.
Cố Minh Phàm cùng Nghê Sơ Tuyết thương lượng một chút. Nghê Sơ Tuyết đưa nhiên rất vui vẻ cùng ba mình dự tiệc.
“Ba, lần này con đi vội, không có chuẩn bị lễ phục.”
“Buổi chiều còn thời gian, ba sẽ để trợ lý cùng con đi chọn lễ phục, tối nay Hạng tiên sinh cũng sẽ tham dự.”