Chương :
Rốt cuộc Nghê Sơ Tuyết cũng nhìn thấy người đàn ông đang chuẩn bị lên xe. Mà anh cũng nghe được tiếng giày cao gót phía sau, thân thể hơi dừng lại, đỡ cửa xe quay đầu nhìn về phía đại sảnh.
Dưới ánh đèn, thân ảnh khi như thấy anh mà vui vẻ chạy đến, làm ánh mắt thâm thúy của anh hiện lên một tia kinh hï.
Nghê Sơ Tuyết vừa rồi gấp đến không chịu được, lúc này nhìn thấy anh lại bắt đầu có chút xấu hỗ không biết phải làm sao, cô chóp mắt, hàng lông mi dài khẽ run, biểu hiện nội tâm ngượng ngùng của cô.
“Sao lại xuống đây rồi?” Hạng Bạc Hàn khẽ mỉm cười hỏi.
“Bữa tiệc rất buồn chán, em nghĩ nên quay về thôi, anh Hạng có thể đưa em về không?” Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu thỉnh cầu hỏi.
Hạng Bạc Hàn đương nhiên cực kỳ vui vẻ, anh mở cửa xe, vươn tay ra với cô: “Lên xe đi! Tôi đưa em đi giải sầu.”
Cảm giác đột nhiên được anh sủng ái này khiến đáy mắt Nghê Sơ Tuyết dâng lên sự vui vẻ, cô hơi cúi người, ngồi vào ghế sau xe.
Hạng Bạc Hàn cũng lên xe, phân phó với lái xe điểm đến, ba chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ biến mắt trong màn đêm.
Ngồi trong xe, tâm tình khẩn trương của Nghê Sơ Tuyết dần được thả lỏng, thậm chí bắt đầu dâng lên chờ mong.
Hạng Bạc Hàn vốn cũng định sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại anh lại muốn làm gì đó với cô gái bên cạnh này.
“Buổi tối thành phố này thật đẹp!” Nghê Sơ Tuyết cảm thán.
“Thời gian tiếp theo, cả nhà tôi cũng sẽ an cư ở đây.”
Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.
Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên khát vọng, nhưng hết thảy đều phải chờ đến khi ba mẹ nuôi đến rồi mới quyết định.
Xe Hạng Bạc Hàn dùng lại trước một toàn nhà cao tầng, ở’ đây có một tầng là quán cà phê cực kì sang trọng, cũng có thể ngắm hết thảy cảnh đẹp.
Đêm nay Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, Hạng Bạc Hàn lại một thân áo vest, hai người đi cùng nhau giống như một cặp tình nhân.
Cảm giác đột nhiên được anh sủng ái này khiến đáy mắt Nghê Sơ Tuyết dâng lên sự vui vẻ, cô hơi cúi người, ngồi vào ghế sau xe.
Hạng Bạc Hàn cũng lên xe, phân phó với lái xe điểm đến, ba chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ biến mát trong màn đêm.
Ngồi trong xe, tâm tình khẩn trương của Nghê Sơ Tuyết dần được thả lỏng, thậm chí bắt đầu dâng lên chờ mong.
Hạng Bạc Hàn vốn cũng định sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại anh lại muốn làm gì đó với cô gái bên cạnh này.
“Buổi tối thành phố này thật đẹp!” Nghê Sơ Tuyết cảm thán.
“Thời gian tiếp theo, cả nhà tôi cũng sẽ an cư ở đây.”
Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.
Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên khát vọng, nhưng hết thảy đều phải chờ đến khi ba mẹ nuôi đến rồi mới quyết định.
Xe Hạng Bạc Hàn dùng lại trước một toàn nhà cao tầng, ở’ đây có một tầng là quán cà phê cực kì sang trọng, cũng có thể ngắm hết thảy cảnh đẹp.
Đêm nay Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, Hạng Bạc Hàn lại một thân áo vest, hai người đi cùng nhau giống như một cặp tình nhân.
Lúc vào thang máy, Nghê Sơ Tuyết là lần đầu dùng loại thang máy trong suốt này, nhất thời cố có chút choáng, liền theo bản năng nắm chặt cánh tay Hạng Bạc Hàn bên cạnh.
Hạng Bạc Hàn hạ mắt nhìn, phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra chút khẩn trương, anh liền dời vị trí, cánh tay tự nhiên ôm lấy cô ở bên người, cho cô cảm giác an toàn. Trái tim của Nghê Sơ Tuyết vì hành động này mà đập gia tốc. Cô ngảng đầu nhìn đường cằm gợi cảm của anh, trong mắt khó nén vui mừng, có anh ở bên cô liền không sợ hãi.