Chương :
“Đau đầu…” Hạng Kình Hạo nằm nặng nề trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, cố nén cơn đau, thuốc dần dần ngắm vào khiến anh ngắt đi.
Trợ thủ đắc lực bên cạnh Hạng Tư Niên lúc này đứng ở cửa trong một căn phòng Hạng gia, đang đợi Hạng Kình Hạo sau khi tiêm thuốc ngủ bên trong, tất cả thiết bị cứu hộ đều đã chuẩn bị xong.
“Hạng lão gia, trước mắt thiếu gia chỉ là hôn mê, dựa theo liều thuốc đã định, nhiều nhất là sáng mai có thẻ tỉnh lại.”
Hạng Tư Niên lúc nãy quả thực là lo lắng quá mức, nhưng nhìn sự đau khổ giữa lông mày của con trai dần dần biến mắt, trên người ông cũng lộ ra vẻ bình tĩnh, lo lắng mới giảm bớt.
Hiện tại, chỉ cần bĩnh tĩnh đợi con trai ngày mai tỉnh lại.
Hôm nay Tưởng Hân Vy ở bên cạnh ba mẹ, mấy ngày này đều ở cùng Hạng Kình Hạo, bây giờ sắp cử hành hôn lễ rồi, Tưởng Hân Vy liền cùng mẹ dạo phó, thư giãn.
Ngược lại cô không biết là Hạng Kình Hạo đã dùng thuốc, nếu không cô cũng không có cách nào yên tâm.
Hạng Bạc Hàn ở bên ngoài cửa trông cùng anh trai, tối nay anh không về khách sạn.
Trong khách sạn, Mị Lạp chơi cùng ba mẹ cả một ngày, ở’ bên ngoài ăn tối xong cùng Nghê Sơ Tuyết quay lại khách sạn, mặc dù vui chơi cũng mới mẻ, nhưng suy cho cùng cô ta cũng có tâm tư khác, không có cách này vui vẻ lên được.
Từ chỗ chơi về, cô ta mua một chút đồ ăn vặt đặc sản, Mị Lạp rất thích ăn.
Nghê Sơ Tuyết có chút mệt mỏi, cô ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng gọi, cô hơi mở mắt. Nhìn thấy Mị Lạp đổi một bộ váy bó màu hồng gợi cảm, vừa sửa lại vạt áo, vừa định ra ngoài.
“Chị, chị muốn ra ngoài sao?” Nghê Sơ Tuyết có chút kinh ngạc hỏi.
Mị Lạp trang điểm tinh tế, cô ta thở dài nói với Nghê Sơ Tuyết: “Tôi cảm thấy ở khách sạn quá chán, lúc về tôi phát hiện gần đây có một quán bar! Tôi muốn đến đó uống một lyP Nghê Sơ Tuyết ngẩn người, đối với cô mà nói, nơi như quán bar là nơi toàn những thành phần nguy hiểm, cô vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Chị, một mình chị không thể đi quán bar!”
Mị Lạp cực kỳ có hứng thú với quán bar, cô ta chính là thích thế giới xa hoa trụy lạc thế này, nếu như đã đến đây, sao có thể không đi quán bar vui chơi một chút được?
“Chị đi một mình quá nguy hiểm.” Nghê Sơ Tuyết thử khuyên cô ta.
Mị Lạp cau mày, đưa tay giữ cánh tay cô: “Một mình tôi đi nguy hiểm, vậy cô đi cùng tôi đi!”
“Em… em không thích đi.” Nghê Sơ Tuyết từ chối.
“Cô có còn coi tôi là chị cô không? Tiểu quỷ nhát gan, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng không gánh vác nổi.”
Mị Lạp vừa nói vừa cưỡng ép yêu cầu cô: “Cô nhất định phải đi cùng tôi, còn có, không được nói với ba mẹ, nếu không tôi không tha cho cô đâu.”
Nghê Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu: “Chị, đừng đi có được không?”
Mị Lạp buông cô ra, cầm túi trên sô pha chuẩn bị đi, Nghê Sơ Tuyết nào dám để cô ta ra ngoài một mình vào lúc hơn chín giờ tối thế này?
“Chị…” Nghê Sơ Tuyết vội vàng cầm túi đi theo cô ta, cô là bắt đắc dĩ đi theo.
Mị Lạp thấy cô vẫn là đi theo, cô ta khoanh tay đứng trong thang máy đợi.
Nghê Sơ Tuyết bước vào thang máy, muốn lấy điện thoại trong túi, Mị Lạp lập tức giật lấy túi cô: “Cô không được phép nói với ba mẹ.”
“Em chỉ là xem có mang đủ tiền hay không.”
Nghê Sơ Tuyết bất đắc dĩ nói: “Chị, đồng ý với em, chơi một lúc rồi về.”
Mị Lạp trả lại túi cho cô: “Chơi đã rồi nói, nếu như không có gì vui, tôi cũng không muốn chơi.”
Nghê Sơ Tuyết thấy bản thân cầm theo thẻ, mặc dù cô cũng muốn báo với người nhà một tiếng, nhưng nếu như ba mẹ hai bên đều biết thì chắc chắn sẽ tức giận! Hơn nữa tình cảm giữa cô về Mị Lạp vốn cũng không có tốt, nếu như cô mách lẻo, Mị Lạp sẽ hận chết cô mắt.
Nghê Sơ Tuyết quyết định, toàn bộ quá trình sẽ đi theo Mị Lạp, chăm sóc cho cô ta.
Quán bar gần khách sạn là một trong những quán bar lớn của trung tâm thành phó! Nằm ngay ngã tư bức tường vàng rực rỡ trong trung tâm thành phó, từ xa có thể nghe thấy tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao, đây chính nơi trụy lạc tiêu tiền của những công tử nhà giàu.