Chương :
“Vậy dì đi ngủ trước đây.” Thiệu Cô nói xong liền đi về phòng.
Hứa Tâm Duyệt vừa ăn, trong đầu không kiềm được nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tối nay, từ bây giờ cô đã không còn cơ hội gặp cậu nhóc nữa rồi. Mặc dù cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô cũng nghĩ vốn phải nên như vậy Tiểu Mục là con của Hứa An An, mối quan hệ giữa Hứa An An và cô không hòa hợp, cô cũng không muốn gây phiền phức gì cho cậu nhóc.
Vậy nên, từ nay về sau không gặp lại nữa… có lẽ cũng là chuyện tốt đi!
Nghĩ xong cô lại nhớ sang những chuyện khác, nhất là khoảnh khắc bị Cố Thừa Tiêu hôn trong tủ quần áo.
Lúc này nghĩ lại, cô vẫn thấy đầu óc mình trống rỗng, có phải đàn ông có thể hôn bắt kỳ người phụ nữ nào không?
Cô không yêu anh, mà anh cũng không thích cô, hai con người xa lạ với nhau như vậy, sao anh vẫn có thể hôn cô chứ?
Hứa Tâm Duyệt lắc đầu, muốn quên đi mọi chuyện đã xảy ra với Cố Thừa Tiêu tối nay.
Nhưng mà, cô thì có thể quên, còn người đàn ông nào đó thì lại chưa chắc quên được.
Cố Thừa Tiêu vừa tắm cho con trai xong, ôm cậu bé lên giường chưa đầy phút thì cậu nhóc đã ngủ thiếp đi vì khóc mệt.
Chỉ khi cậu nhóc đã ngủ say rồi thì anh mới có thể làm những việc mình muốn, anh ngồi trên ghế sofa xử lý những tài liệu gấp sau đó đi tắm.
Người đàn ông quấn khăn tắm dưới thân bước vào phòng thay đồ, suy nghĩ của anh trực tiếp quay trở lại những gì đã xảy ra ở đây hai tiếng trước.
Nhìn vào cánh cửa tủ ở phía đầu, trong đầu Cố Thừa Tiêu hiện lên rõ ràng từng chỉ tiết một trong tủ lúc đó.
Vốn dĩ anh không muốn hôn cô, nhưng cô lại đánh rơi móc áo, hoảng sợ trông có vẻ sắp hét lên, giây phút đó anh cũng không suy xét gì nhiều.
Thành thật mà nói, anh cũng không muốn Hứa An An phát hiện được bọn họ, vậy nên anh liền theo bản năng dùng môi mình chặn lại môi cô, còn tay thì bắt lấy móc áo.
Vậy nên, nụ hôn này không phải xuất phát từ mong muốn thực sự trong lòng anh ấy, mà chỉ là một hành động cần thiết lúc đó.
Thế nên, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự tồn tại của nụ hôn này.
Người đàn ông vừa tắm xong, có chút cáu kỉnh rủ rủ mái tóc đang nhỏ nước của mình. Xem ra, anh không thể nghĩ đến việc này nữa, nếu không, có lẽ anh sẽ phải đi tắm nước lạnh thêm lần nữa.
Đêm nay Hứa An An được Hồng Mỹ San đưa về đến tận nhà, cô ta nằm trên giường nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến Cố Thừa Tiêu không ngủ được, càng nghĩ cô ta càng cảm thầy trong lòng mình dâng lên một cảm giác khao khát mãnh liệt.
Cô ta rất mong có một ngày cô ta có thể ngủ trên cái giường kia của Cố Thừa Tiêu.
Sáng sớm.
Dinh thự nhà họ Hứa, phòng của Hứa An An.
Lý Tịnh Nhã tối hôm qua đi ngủ sớm nên không biết con gái đã về. Lúc ăn sáng, bà ta đương nhiên rất quan tâm đến chuyện hôm qua con gái đến nhà của Cố Thừa Tiêu.
“An An, mau nói cho mẹ biết, tối hôm qua con ở nhà Thừa Tiêu như thế nào? Tiểu Mục đối xử với con như thế nào?”
Đối với Hứa An An, tối hôm qua cô ta ở nhà của Cố Thừa Tiêu cũng không tệ, cô ta chỉ hơi thất vọng vì không thể thân mật hơn với anh.
“Mẹ! Thừa Tiêu nắm tay con, con nghĩ có lẽ anh ấy cũng có thích con.” Hứa An An đem động tác bắt lấy tay cô ta trên bàn ăn duy nhất một lần của Cố Thừa Tiêu phóng đại lên.
“Thật không? Vậy thì tốt quá. Như vậy chứng tỏ Thừa Tiêu có ý với con đấy! Còn Tiểu Mục thì sao? Tiểu Mục có thích con không?”
Hứa An An nghĩ đến việc con trai xa lánh mình thì cảm thấy rất bát lực. Cô ta cắn môi nói: “Con cũng không biết tại sao, Tiểu Mục nhìn con như người xa lạ vậy. Con có lấy lòng, dỗ dành thế nào cũng vô dụng.” Hứa An An nói xong liền ngẳng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ có nghĩ là do năm đó con không tự mình mang thai sinh thằng bé ra nên mới khiến cho thằng bé xa lánh con như vậy không? Thằng bé ngược lại rất thân mật với Hứa Tâm Duyệt.”
Lý Tịnh Nhã lập tức phản bác lại: “Con nói bậy gì đấy!