Chương :
Mặc Trạch Dương nhận thấy điều đó, đột ngột quay đầu lại, nắm đấm đang giơ lên của Lê Yên vẫn ở trên không trung, cô tức giận hứ một tiếng rồi ấn đóng cửa thang máy lại.
Mặc Trạch Dương chỉnh sửa lại bộ vest của mình, vẻ mặt của anh cũng không máy vui vẻ nữa.
Lê Yên vừa xuống dưới lầu thì nhận được một cuộc gọi từ ba mình.
“Alo, con nghe ba.”
“Xe đã được kéo đi sửa chữa rồi, mọi thứ ba đều đã xử lí xong xuôi. Tối nay con đi với ba gặp một người bạn cũ, ăn một bữa cơm đi. “
“Tối nay con không có tâm trạng đâu ba.”
“Bữa cơm này con bắt buộc phải đi.”
“Tại sao chứ ạ?”
“Con đi rồi sẽ biết.” Lê Thiên Thắng cũng không nói rõ cho cô biết.
“Vậy được! Buổi tối tính sau.”
“Buổi phỏng vấn của con thế nào rồi?”
“Tối về con kể ba nghe.” Lúc này, Lê Yên sắp tức chết rồi, cô không muốn nhắc đến chuyện phỏng vấn nữa.
Lúc này, Mặc Trạch Dương đang ở quán cà phê thì nhận được cuộc gọi từ ba mình.
“Ba”
“Buổi tối dành thời gian, đi ăn cơm với ba.”
“Có quan trọng không ạ?”
“Dẫn con đi gặp một người bạn cũ của ba.”
Mặc Trạch Dương đành phải đồng ý: “Dạ được, tối con sẽ gọi lại cho ba.”
Hai người ba lúc này đang ngồi trong một gian phòng trong quán trà tán gẫu tình hình gần đây, hai ngươi đều nhất trí không đề cập đến chuyện va chạm xe nữa, hy vọng tối nay hai người trẻ tuổi gặp nhau có thể nói chuyện hợp ý. Bọn họ vốn đã là bạn học cũ, lại thường xuyên đụng mặt nhau trong giới kinh doanh, quan hệ rất tốt, chỉ là máy năm gần đây ít gặp nhau.
Nghĩ đến việc buổi phỏng vắn đã thất bại, Lê Yên vô cùng phiền muộn. Lúc này, ở gần đó có một cửa hàng gấp thú bông, cô đi thẳng vào bên trong, mua hẳn một trăm tệ tiền xu, quyết định giải toả áp lực.
May mắn thay, cô rất may mắn trong việc gắp thú bông, cô bắt được hơn chục con. Ôm gấu bông trên tay, thấy hai bé gái bên cạnh không gắp được con nào nên cô đã tặng cho.
hai cô bé vài con.
Lê Yên chọn giữ lại một con gấu bông mình thích nhất. Cô vừa nhìn giờ thì thấy lúc này đã bón giờ chiều rồi.
Cô tìm một quán cà phê ngồi, chán nản gọi cho Hứa Tâm Duyệt.
“Alo, cậu phỏng vấn có thành công không?” Hứa Tâm Duyệt quan tâm hỏi.
Lê Yên sắp khóc đến noi, trả lời lại: “Đừng nhắc tới nữa…
tớ sắp tức chết rồi đây, cậu biết ở Gudi mình đụng phải ai không?”
“Ai cơ?”
“Tên khốn trên máy bay đấy, vốn tớ sắp được tuyển rồi, anh ta lại đột nhiên chen ngang chân vào, làm cho giám đốc Cloja không tuyển tớ nữa.”
“Tại sao anh ta lại làm như vậy chứ? Chẳng lẽ vì sự cố trên máy bay lần trước sao?” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ vì chuyện trên máy bay thôi đâu, có lẽ là do chiều nay tớ lái xe đi phỏng vấn va vào xe của anh taI”
“Hả? Cậu còn va vào xe của anh ta nữa á?”
“Tớ đâu có cố ý đâu. Tớ tránh chiếc xe điện lái ẩu đột nhiên xông đến nên mới không cần thận tông vào xe anh ta thôi. Ba tớ đã gọi bên bảo hiểm đến xử lí rồi.” Lê Yên cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Hai người quả thật là oan gia mài”