Chương :
Mặc Trạch Dương nheo mắt, lộ ra ý cảnh cáo, rõ ràng hy vọng câu trả lời tiếp theo của Lê Yên có thể dập tắt được suy nghĩ của ba mẹ.
Dạ, cháu vẫn chưa có bạn trai ạ!”
Lê Yên vẫn muốn đối đầu với anh.
“Thật sao? Đúng lúc Tiểu Mặc nhà cô cũng chưa có!”
Tiếu Thiến vừa nói vừa nhìn con trai nhà mình, lại nhìn Lê Yên đối diện: “Yên Yên! Cháu có phiền nếu cùng Tiểu Mặc nhà cô phát triển quan hệ không?”
Lê Yên không khỏi giật mình, quả nhiên là tiết tấu xem mắt?
Cô vội vàng xua tay: “Dì ơi, cháu không xứng với con trai nhà dì, không cần đâu ạ.”
“Là tôi không xứng với cô.”
Mặc Trạch Dương trả lời, sự giễu cọt trong ngữ khí, trưởng bối nghe không hiểu, nhưng Lê Yên nghe hiểu.
“Không, tôi không xứng với anh.” Lê Yên phản bác.
“Ta cảm thấy hai đứa rất xứng đôi.” Tiếu Thiền lên tiếng.
“Bọn trẻ vừa gặp mặt, đợi sau này có thời gian, để chúng nó hẹn nhau ra ngoài đi lại nhiều một chút là được.”
Lê Thiên Thắng cũng rất vừa ý.
“Đúng đúng đúng.”
Mặc Vinh Khải cảm thấy cũng không vội, có thể từ từ tiếp XÚC.
Nhưng bọn họ lại không phát hiện, đứa con của cả hai nhà đang nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng! Nhưng trưởng bối của hai nhà đều vừa ý con của đối phương, chỉ là các trưởng bối cũng không bàn chuyện này nữa, Mặc Trạch Dương cầm chén trà lên nhìn cô gái đối diện, lóe lên một tia oán hận.
Nếu như cô nói có bạn trai rồi, thì sẽ không có chuyện này.
Lê Yên chỉ có hứng thú với việc ăn uống, dù sao bây giờ cô cũng đang mừng thầm, cô sắp đến Gudi làm việc rồi.
Tám rưỡi, bữa cơm này mới ăn xong, ở cửa nhà hàng, phụ huynh hai nhà không nỡ từ biệt liền hẹn lần sau gặp mặt.
“Chú Mặc, dì Tiêu tạm biệt.”
Lê Yên vẫy tay mỉm cười ngọt ngào nhìn theo.
Phụ huynh hai nhà vẫy tay nhau lần lượt rời đi.
Sáng sớm, bắt đầu từ ngày hôm nay, Hứa Tâm Duyệt kết thúc kỳ nghỉ của mình, buổi sáng cô bắt xe đến một khu thương mại phòn thịnh trong trung tâm thành phó, ở đây tập trung những thương hiệu lớn trên thế giới, cho dù là các cửa hàng hay cửa hàng quần áo cao cấp đều được chọn lựa.
Mà nhóm người tiêu dùng ở đây sớm đã tách biệt với nhóm người phổ thông, những cửa hàng cao cấp này đều phục vụ cho tầng lớp thượng lưu, những người mới nồi ở thành thị cực kỳ khắt khe về chất lượng và khẩu vị.
Cho nên, thiết kế của những cửa hàng ở đây đều thời thượng cao cấp, không khí lộng lẫy.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy Logo thương hiệu của công ty mình, được treo trên một cửa hàng cực kỳ dễ thấy, Dyina, Dataland.
Đây là tên của người sáng lập công ty cô, cửa hiệu lâu đời ở nước D, mặc dù không thể nằm trong top những thương hiệu hàng đầu, nhưng bởi vì kinh doanh với có tiếng đã lâu nên cũng chiếm được chỗ đứng trong ngành thời trang.
Mục đích phục vụ của công ty hà khắc, cùng với sự theo đuổi trình độ cao cấp về thời trang và sáng tạo những thứ mới, đã hòa nhập được với nhiều loại chất liệu, khiến cho công ty Dataland phục vụ được đám đông, nhiều người trẻ mới nổi và những người nỗi tiếng trong ngành thời trang.
Công ty đầu tiên Hứa Tâm Duyệt phục vụ chính là Dataland, lần này cô đại biểu cho công ty tham gia buồi diễn, mặc dù không thể khiến Jessica xem trọng, nhưng vẫn được lên sàn biểu diễn, hơn nữa còn nhận được đánh giá tốt.
Hứa Tâm Duyệt toàn thân mặc váy trắng, mái tóc dài ngang lưng, đối với công việc từ trước đến nay cô chưa từng qua loa, cho dù hôm qua cô vẫn một thân tùy ý mặc những bộ quần áo bình thường xuất hiện ở chợ, nhưng lúc này cô đang mặc một chiếc váy màu trắng kem được cắt xén phù hợp với cơ thẻ, trông cực kỳ có khí chất.
Hứa Tâm Duyệt đẩy cửa bước vào, phục vụ tiếp đón bước lên trước: “Tiểu thư, xin hỏi cô có gì cần giúp đỡ không?”