Chương :
Lý Tịnh Nhã nghe xong cũng tức giận đến mức kích động lên: “Hứa Tâm Duyệt, cô dám cướp cháu trai của tôi, Thừa Tiêu cậu đừng để bị lừa, báo cáo này là giả, nhất định là giả.”
Có Thừa Tiêu vẫn luôn bình tĩnh theo dõi mọi chuyện, nhìn biểu cảm của cặp mẹ con này anh lạnh lùng nói: “Ai nói cái này là giả?”
“Đây không phải là giả, lẽ nào còn có thể là thật sao? Năm đó là em cung cấp bốn buồng trứng cho bệnh viện, bọn họ dùng là trứng của em, Hứa Tâm Duyệt chẳng qua chỉ là mượn bụng của cô ta, Thừa Tiêu, anh đừng để bị cô ta lừa, em mới là mẹ của Tiểu Mục.” Trên mặt Hứa An An có chút gấp gáp, đưa tay nắm chặt lấy tay Cố Thừa Tiêu.
Cố Thừa Tiêu ghét bỏ tránh tay của cô ta: “Đừng động vào tôi.
Hứa An An sợ đến mức bàn tay cứng đờ, ở giữa không trung không dám chạm vào anh.
Hứa Tâm Duyệt lạnh lùng nhìn mẹ con họ nói: “Năm đó quả thực là trứng của cô cung cấp, nhưng trên thực tế bác.
sĩ là dùng của tôi, cho nên mẹ ruột của Tiểu Mục là tôi, báo cáo giám định này đã được một tổ chức có thẳm quyền giám định, tôi và Cố Thừa Tiêu dẫn theo Tiểu Mục cùng đi làm, cho dù các người có tiếp nhận hay không, bây giờ Tiểu Mục không có một chút quan hệ gì với các người hết, thằng bé là con của tôi, không phải của cô.”
“Cô nói láo, cô nói láo, Hứa Tâm Duyệt, cô câm miệng, Tiểu Mục là con trai tôi, là của tôi…” Hứa An An tức điên rồi, cô ta lên trước định cho Hứa Tâm Duyệt một bạt tai, nhưng lại bị một bàn tay có lực giữ chặt lấy tay cô ta rồi hất về sau.
Hứa An An lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch nói: “Thừa Tiêu, anh đừng tin lời cô ta, cô ta lừa anh đó, Tiểu Mục là con trai em, là của em…”
Đây là tôi tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ tìm những bác sĩ năm đó làm sáng tỏ chân tướng này, từ giờ trở đi, Tiểu Mục không còn liên quan gì đến các người nữa, không được đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi.” Cố Thừa Tiêu nói xong, nắm tay Hứa Tâm Duyệt nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Thừa Tiêu, điều này là không thể nào, nhất định là do tiện nhân Hứa Tâm Duyệt này dối trá, cô ta muốn cướp Tiểu Mục.” Lý Tịnh Nhã cũng sắp tức điên rồi.
Có Thừa Tiêu quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta: “Chú ý lời nói của bà, tương lai cô ấy sẽ là vợ của tôi, là mẹ của con trai tôi, bà dám mắng cô ấy một câu nữa thử xem.”
Lý Tịnh Nhã sợ đến mức trong phút chốc ngậm miệng lại, sự tức giận chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
“Thừa Tiêu, Thừa Tiêu…” Hứa An An vội vàng muốn đuổi theo.
Hứa Tâm Duyệt quay đầu nhìn chằm chằm Hứa An An: “Nếu như cô không tin, có thể đi tìm bác sĩ năm đó, bọn họ sẽ nói cho cô biết chân tướng, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của Tiểu Mục.”
“Hứa Tâm Duyệt, là cô làm giả báo cáo, cô lừa chúng tôi, Tiểu Mục là con trai tôi.” Hứa An An khuôn mặt tức giận nói, hoàn toàn không tiếp nhận sự thật này.
Nhưng họ có tức đến thế nào, xe của Cố Thừa Tiêu cũng rời đi rồi.
“Mẹ, không phải đâu, Tiểu Mục là con trai con, là của con, không liên quan gì đến Hứa Tâm Duyệt.” Hứa An An có gắng muốn chứng minh sự thật này.
“Đúng vậy, là của con, Tiểu Mục là của nhà chúng ta, nhất định là thế.” Lý Tịnh Nhã cũng tin tưởng chắc điểm này.
“Bác sĩ, những bác sĩ năm đó, mẹ, con còn có cách liên lạc với họ không?”
“Mẹ biết, ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc, đi, bây giờ chúng ta đi tìm ông ta, để ông ta đến Có gia nói rõ sự việc, tuyệt đối không thể để con tiện nhân Hứa Tâm Duyệt này cướp Tiểu Mục đi.”
Hai mẹ con vội vàng ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện trực thuộc, sau khi đến, mẹ con Lý Tịnh Nhã lên phòng làm việc của viện trưởng, văn phòng làm việc của phó viện trưởng cũng ở đây.
Đúng lúc phó viện trưởng Lý Minh đã ngoài năm mươi đang ngồi trên ghế nói chuyện cùng vài người khách, ông ta nhìn thấy Lý Tịnh Nhã và Hứa An An, trước tiên là giật mình, sau đó ông ta tiễn khách rồi mới tiếp đón bọn họ vào.
“Hứa phu nhân, Hứa tiểu thư có chuyện gì sao?”
“Phó viện trưởng Lý, tôi hỏi ông, năm đó ông làm thụ tinh ống nghiệm cho nhà Cố gia, là trứng của con gái tôi có phải không? Đứa bé nhà Có gia, là con trai của con gái tôi đúng không! Nhát định là của con gái tôi có phải không.”