Tô Thắm nhíu mày.
“Anh đến hỏi thăm hai bác, nhân tiện mang cho họ một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe.”
Đoạn Tử Hiên dịu dàng mỉm cười.
Tiểu Thắm, đây là bạn của con”? Lý Thiến hỏi con gái.
“Bác gái, con không chỉ là bạn của Tô Thắm, con còn là… bạn trai của cô ấy.”
Đoạn Tử Hiên không biết xấu hổ nói ra thân phận này.
Lý Thiến ngạc nhiên: “Cháu là bạn trai của Tô Thắm.”
“Mẹ, không phải.”
Tô Thắm vội vàng phủ nhận, nói với Đoạn Tử Hiên: “Có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện.”
Đoạn Tử Hiên đến đây lần này chắc chắn không đơn giản như vậy, Tô Thắm cũng không muốn anh ta nói nhảm trước mặt ba mẹ mình.
Đoạn Tử Hiên thấy sắc mặt Tô Thắm không vui, cũng không muốn chọc tức cô, đứng dậy nói: “Được, vậy chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện!”
Tô Thắm vừa mới trở lại, cô quay người đi ra ngoài, Đoạn Tử Hiên đi theo phía sau, ánh mắt nhìn Tô Thắm cũng đã có biến hóa rồi, thậm chí có mấy phần e ngại, bởi vì thân phận của Tô Thám sắp thay đổi.
Ra tới sân, Tô Thắm quay đầu nhìn Đoạn Tử Hiên phía sau, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Sau này đừng có tùy tiện tìm người nhà của tôi.”
“Tiểu Thắm, anh biết lần trước anh quá đáng, anh không nên bắt em quay lại.”
Đoạn Tử Hiên nhìn cô một cách đáng thương: “Chuyện này anh cũng phải trả giá, bây giờ anh bị điều đến bộ phận khác. Mỗi ngày làm việc mà không có tinh thần chiến đấu, anh thực sự không muốn.”
Tô Thắm nói: “Tôi không có hứng thú biết gì hết.”
“Anh và em đều biết rõ, anh đến nước này là vì cái gì. Tiểu Thám, giúp anh một chút, cứu anh đi, nói ngon ngọt trước mặt ngài tổng thống để anh được điều về bộ phận cũ được không?”
Đoạn Tử Hiên nhìn cô van xin, anh ta cũng là vì tuyệt vọng.
Tô Thắm không khỏi kinh ngạc, Đoạn Tử Hiên vốn là một người rất có tham vọng, hiện tại đã bị giáng chức, điều khỏi vị trí ban đầu, đối với anh ta mà nó coi như về số không.
“Tôi không giúp được anh.”
Tô Thắm lãnh đạm cự tuyệt.
“Tiểu Thắm, nễ mặt tình cảm trước kia, chỉ cần em nói một vài câu dễ nghe trước mặt ngài tổng thống, lời của em nói chắc chắn ngài ấy sẽ nghe. Anh biết ngài ấy yêu em, em là bạn gái của ngài ấy, mỗi một lời, mỗi một câu của em đều rất có giá trị.
Anh xin em giúp anh được không?”
Thời gian này Đoạn Tử Hiên khổ sở van nài cô, bây giờ anh ta muốn trở lại vị trí ban đầu chỉ có Tô Thắm mới giúp được mà thôi.
Tô Thắm bình tĩnh nhìn Đoạn Tử Hiên, bây giờ trong lòng cô người đàn ông này xa lạ còn hơn người dưng.
“Tôi thực sự không giúp được gì cho anh, cầu xin người khác không bằng cầu chính bản thân mình. Anh hãy làm lại từ đầu đi.”
Tô Thắm xoay người muốn đi về nhà.
“Không, anh không còn thời gian nữa. Anh đã gần ba mươi tuổi rồi, anh không có can đảm để bắt đầu lại từ đầu. Tô Thắm, chỉ một câu nói mà em cũng không chịu giúp anh sao?”
Ánh mắt Đoạn Tử Hiên lóe lên oán hận.
Tô Thắm nhớ tới Hiên Viên Thần đã nói về việc điều động công việc của Đoạn Tử Hiên. Cũng không phải là vì anh ghét anh ta, mà vốn dĩ Đoạn Tử Hiên làm việc sơ sảy, cho nên lần điều động này là sự sắp xếp vô cùng hợp lý.
“Sau này, những chuyện kiểu này đừng đến cầu xin tôi. Vô ích thôi, tôi sẽ không giúp anh.”
Tô Thám từ chối rất rõ ràng.
“Tô Thắm, em nhẫn tâm quá. Anh vốn nghĩ với tình cảm trước đây của chúng ta, ít nhất có thể khiến em giúp anh nói mấy câu dễ nghe với ngài tổng thống. Nhưng không ngờ em lại chẳng giúp anh chuyện gì cả, em đúng là khiến anh thất vọng.”
Đoạn Tử Hiên lập tức muốn dùng tình cảm cũ để uy hiếp cô.
Tô Thám giễu cọt: “Người vẫn luôn thất vọng chính là tôi, đã từ lâu giữa chúng ta đã không còn bắt kỳ quan hệ nào rồi.”