Chương
Vừa nói, Tô Lam vừa nhìn xung quanh, chỉ sợ có bạn học hay giáo viên đi tới.
Quan Triều Viễn chống một cánh tay lên giá sách, cả người chán trước mặt Tô Lam, dồn cö dựa váo giá sách Anh hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của Tô Lam.
Tô Lam ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng rực của Quan Triều Viễn.
Khuôn mật ấy với ngũ quan tinh tế, đường nét rõ ràng, bờ môi gợi cảm…
Mặt cô không kìm được lại càng đỏ hơn nữa.
Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt mà!
Hai tay Tô Lam chống trước ngực Quan Triều Viễn, dùng sức đẩy ra, vậy mà Quan Triều Viễn vẫn lù lù không hề động đậy.
Chính vào lúc cô chuẩn bị thu tay về, một bàn tay của Quan Triều Viễn đột nhiên nắm lấy tay cô, ấn tay cô lên ngực mình.
“Muốn sờ thì nói thẳng, sờ tiếp đi shứ?
Không lấy tiền của cô!”
Khuôn mặt Tô Lam càng thêm đỏ bừng như trái cà chua chín, cô cảm thấy hô hấp cũng không được thoải mái nữa!
“Ai muốn sờ anh chứ!” Tô Lam quay mặt sang một bên.
“Vậy cô đỏ mặt gì chứ?” Quan Triều Viễn buông tay Tô Lam ra, đưa tay nâng cằm cô lên, khiến khuôn mặt đỏ bừng của cô đối diện với chính mình.
Tô Lam muốn vùng vẫy, mặc dù trong đám con gái, sức của cô quả thực không hề yếu, thế nhưng đối diện với cô lại là một người đàn ông trưởng thành cơ!
Chút sức đó của cô căn bản không phải đối thủ của Quan Triều Viễnt “Đau quá” Tô Lam cảm thấy cằm của mình sắp bị bóp vụn rồi.
Lúc này Quan Triều Viễn mới buông tay: “Rốt cuộc cô có nói không?”
“Thật sự chẳng có gì để nói cả, anh biết rồi thì sao chứ, chả liên quan gì đến anh cả, tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi, hai người chúng ta coi như… tình một đêm đi, sau này coi như không quen biết!”
“Ồ… Vậy sao?”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh trong bộ sưu tập, đưa cho Tô Lam.
“Cho cô xem cái này hay lắm”
Tô Lam nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình, cực kì hoảng sợ!
Trong tấm ảnh, cô không một mảnh vải che Thân!
Cả người còn toàn là vết hôn!
Cô duỗi tay muốn giảng lấy điện thoại của Quan Triều Viễn, nhưng anh cất luôn điện thoại đi: “Bây giờ thì nói rồi chứ?”
“Đồ hèn hại” Tô Lam hung dữ trừng Quan Triều Viễn: “Vậy mà dám chụp trộm tôi “Đúng rồi, tôi hèn hạ đó, nếu cô không nói cho tôi, cô có tin tôi sẽ khiến cả trường cô đều nhận được tấm ảnh này không?”
“Còn có thứ kích thích hơn nữa, cô có muốn xem không?”
Tô Lam nhìn vào đôi mắt màu lam nhạt của người đàn ông này, đó là một màu lam cực kì mê hoặc!
Trong đôi mắt của anh ta, cô biết, mình chọc phải tổ kiến lửa rồi!
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác nói đi!”
Tô Lam cũng không còn cách nào khác.