Chương
Thế nhưng, anh xem nhẹ một vấn đề, từ lúc nào đã muốn gặp cô thế này rồi?
Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, tất cả nhân viên bộ phận phát triển trong phòng họp cuối cùng cũng dám nói chuyện.
“Có phải chủ tịch Quan yêu rồi không?”
“Người gọi điện tới có phải bà chủ tương lai không?”
“Sau này có phải chúng ta nên nịnh nọt bà chủ không?”
Gọi điện xong, Tô Lam nhìn địa điểm trên thiệp mời, ngây người mất hồn.
Khách sạn Emgrand.
“Tô Lam, chờ lúc anh lấy em, sẽ tổ chức ở khách sạn xa hoa nhất thành phố Z – khách sạn Emgrand, thế nào?”
“Tô Lam, anh muốn khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này”
Khi mười tám tuổi, lời người đàn ông kia hứa hẹn, cuối cùng cũng thực hiện rồi, chẳng qua thực hiện trên người một cô gái khác mà thôi.
Thật là châm chọc.
Tô Lam về khu Rainbow, nhìn đồng hồ, bắt đầu trang điểm thay đồ.
Mẹ kế của cô – Vương Vãn Hương đã gọi cho cô hai lần, chẳng qua là nhắc nhở cô, trong lễ đính hôn đừng mất lễ nghĩa, ngoan ngoãn chút.
Đến bố ruột của cô cũng gọi cho cô, cũng nói, đừng làm mất mặt nhà họ Tô.
Haha…
Đã sớm quen rồi, vì từng đau khổ, cũng không thấy không đau nữa.
Quan Triều Viễn tan làm sớm hơn thường ngày, về hoa viên Crystal, Vương Vĩ đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo cho anh.
Vest đặt may G.S cao cấp.
Thay vest, Quan Triều Viễn nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt mê đắm người khác cùng vóc người dưới tác dụng của bộ vest đen cắt may vừa đẹp, càng thêm phần quyến rũ.
“Tô Lam, hôm nay nhất định giúp em nở mày nở mặt!”
Quan Triều Viễn bật ngón cái, rồi thất cà vạt.
Cà vạt màu hồng.
Màu sắc lắng lơ này diện trên người Quan Triều Viễn, không có chút nào không hài hòa, còn khiến cho anh thêm vài phần hấp dẫn.
Quan Triều Viễn lại soi gương, chắc chắn không chút sai sót nào mới chuẩn bị ra ngoài.
Vương Vĩ vội vàng chạy vào: “Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu giai”
Gọi liền ba tiếng, người đàn ông trọc đầu này dường như không thể khống chế được sự hưng phấn trong lòng.
“Nói” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
“Cậu xem xem ai đến kìa!”
() Pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng phạm một tội. Cụ thể hơn, khi một quần thể cùng làm một việc gì đó, cho dù hành động ấy có chứa yếu tố vi phạm pháp luật, thì nhà nước cũng sẽ khó dùng pháp luật trừng trị.