Chương
Cả đường, Tô Nhược Vân luôn an ủi Lâm Thanh Phượng, bảo bà không cần lo lắng.
Cả đám người còn đang nói chuyện thì đã đến trước cửa phòng.
Mở cửa ra, bên trong không có tiếng động gì, kết quả từ phòng ngủ truyền ra tiếng nói.
“A Dịch trong phòng ngủ” Lâm Thanh Phượng nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đẩy thẳng cửa ra: “A Dịch, con không sao chứ?”
Trong phòng ngủ…
Mộ Dung Dịch đang đè Tô Lam dưới thân, quần áo Tô Lam đã bị xé mất một nửa!
Giọng nói đột nhiên truyền tới khiến Mộ Dung Dịch giật mình, anh ta ngẩng mạnh đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cực kì kinh ngạc của mẹ mình.
Lúc này tất cả mọi người đều đã đi đến cửa phòng ngủ, tất cả đều bị cảnh tượng trong phòng dọa tới mức không nói nên lời.
Mộ Dung Dịch nhanh chóng đứng dậy, mặc lại quần áo tử tế, Tô Lam yếu mềm vô lực, lập tức kéo lễ phục lên người.
“Mẹ, mọi người..” Mộ Dung Dịch xuống thẳng giường.
Lâm Thanh Phượng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, bà ta chỉ Mộ Dung Dịch, không nói được câu nào.
“Con…
Ngược lại, tiếng khóc của Tô Nhược Vân phá vỡ tất cả sự tĩnh lặng.
“Chị, em đã nói rồi, nếu chị không buông được, em sẽ trả anh Dịch lại cho chị, nhưng tại sao chị lại muốn làm thế này chứ?”
Tô Nhược Vân vừa khóc vừa nói, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Lam trên giường.
Tô Lam ngồi trên giường, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt mỗi người, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Tô Nhược Vân…
Cuối cùng cô hiểu hết mọi chuyện rồi!
Nghe tiếng khóc của Tô Nhược Vân, sắc mặt Lâm Thanh Phượng mới tốt lên một chút, nghe ý tứ của Tô Nhược Vân, không hề trách móc Mộ Dung Dịch.
Vương Vấn Hương giống như con gà tây bộc phát sức chiến đấu, nhanh chóng xông về phía Tô Lam trên giường, một tay nắm lấy tóc cô, cứ như thế kéo cô từ trên giường xuống đất.
“Cái đồ đê tiện nhà mày! Có người sinh không có người dạy! Vậy mà lại dám quyến rũ em rể mình! Xem xem tao xử lí mày thế nào!”
Vừa nói, Vương Vãn Hương vừa giơ tay, ra sức hướng về mặt Tô Lam mà đánh tới.
Tiếng “Bốp bốp bốp” vang lên trong phòng tổng thống, cực kì vang dội.
Mộ Dung Dịch vốn muốn đi tới ngăn lại, nhưng Lâm Thanh Phượng giữ lấy anh ta.
“A Dịch, lẽ nào con còn muốn giúp cô ta? Con có biết không, hôm nay là ngày đính hôn của con và Vân Vân, người phụ nữ này lại chọn hôm nay mà quyến rũ con, chính là muốn con thân bại danh liệt! Con còn muốn giúp cô ta?”
Lâm Thanh Phượng tức giận quát.
“Mẹ..”
“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, là khi xưa con có lỗi với chị, con không nên không kìm lòng nổi mà yêu anh Dịch, là do con không tốt, lo con không tốt, con trả anh Dịch lại cho chị!”