Chương
“Cho dù cô sắp xếp việc gì, hôm nay bắt buộc phải đi, công tác tuyên truyền bên phía thành phố M đã sớm sắp.
xếp cho cô, cô không đi thì không được, đây là lần đầu tiên, nếu nuốt lời sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô, mau chóng đến đây”
Không chờ Tô Lam giải thích, Từ Tinh Như đã ngắt máy.
Vốn định đến trường thăm Tô Kiêm Mặc một lát, như này…
Đến thành phố M, phải ngồi ô tô tám tiếng, chắc là sắp xếp hoạt động vào ngày mai hoặc ngày kia, chờ cô quay.
lại, kì thi đại học đã kết thúc rồi.
Tô Lam liền gọi điện cho Tô Kiêm Mặc, đầu dây bên kia nghe có vẻ cực kì thoải mái.
“Chị, sao vậy?”
“Kiêm Mặc, hôm nay chị phải đi thành phố M một chuyến, bộ phim của chị sắp lên sóng rồi, lần này là hoạt động tuyên truyền, sợ là lúc quay lại..”
“Trời ơi, chị, chị cứ đi làm việc của chị đi, không cần lo cho em, em rất ổn!”
“Kiêm Mặc..”
Vào mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Tô.
Kiêm Mặc, Tô Lam chưa từng vắng mặt.
Cậu vừa sinh ra, mẹ đã qua đời, bố lại chỉ thương đôi long phượng thai kia, cậu chỉ có người chị này.
Vì thế, họp phụ huynh cũng vậy, đại hội thể thao cũng thế, lễ tốt nghiệp, lễ trao bằng cũng không ngoại lệ, Tô Lam đều sẽ xuất hiện bên cạnh cậu.
Đối với cậu, kì thi đại học lại là thời khắc quan trọng như: thế.
“Chị, em không sao đâu, hai ngày nay thầy giáo cũng không cho xem sách, để em thoải mái thư giãn, em cảm thấy em không có vấn đề gì đâu”
Tô Lam không kìm nổi nước mắt lưng tròng, em trai cô trưởng thành rồi.
“Được, chị sẽ cố gắng về sớm nhất có thể”
“Chị không cần vội, chờ phim của chị lên sóng rồi, chúng †a cùng nhau đi xem”
“Được”
Ngất điện thoại, Tô Lam liền thu dọn hành lý đến công ty, trên đường đến công ty, cô đăng dòng trạng thái đầu tiên lên weibo của mình.
“Các thí sinh dự thi đại học, đừng lo lắng, cố lên!”
Ảnh kèm theo là một tấm làm mặt xấu, bên trên viết: Đề thi đều biết làm, đoán bừa đều đoán đúng!
Ngồi trên xe đi tới thành phố M cùng Từ Tinh Như, cô ấy dặn dò cô vài việc.
“Lễ phục tôi đã chuẩn bị xong cho cô rồi, không phải rất nổi bật, nhớ là hoạt động tuyên truyền ngày mai và ngày kia, cô chỉ cần nhớ một điều, làm một diễn viên phụ đúng mực”
“Hử?”
Từ Tinh Như dặn Tô Lam từng điều quy định trong hoạt động tuyên truyền.
“Nhớ điều này là được, cô là vai phụ, luôn phải đứng phía ngoài cùng, người dẫn Chương trình bảo cô nói thì mới nói, bằng không thì cứ im lặng, phải cực kì lễ phép với tiền bối”
“Em nhớ rồi”
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, lúc đến thành phố M, trời vừa sáng, Tô Lam và Từ Tinh Như cùng nhau vào khách sạn, nghỉ ngơi một lúc.