Chương
“Ừ, được rồi, tạm biệt”
Quan Triều Viễn cười xán lạn với Tô Lam, sau đó nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh lập tức hiểu ý.
Quan Triều Viễn rời đi.
“Cái đó, Lam, tôi vào nhà vệ sinh một lát, muốn đi vệ sinh”
Tô Lam thở dài lắc đầu: “Mèo lười trốn việc, anh mau đi đi!”
Lúc này, Mục Nhiễm Tranh cũng không để ý nổi đến việc đấu khẩu với Tô Lam nữa, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Khi anh tới nhà vệ sinh, Quan Triều Viễn đang nghiêng người dựa vào tường, trên miệng còn ngậm điếu thuốc.
Bộ quần áo thể thao màu đen trên người với biểu cảm hiện giờ của anh cực kì không hợp.
“Chú… Chú…”
Quan Triều Viễn vứt điếu thuốc lên mặt đất, sau đó dùng chân giẫm lên.
Mục Nhiễm Tranh thấy cảnh này, sợ đến nhũn cả chân.
“Cháu chưa nói gì hết!”
Nụ cười gian tà nở trên môi Quan Triều Viễn.
“Rất tốt”
“Trước mặt Tô Lam, ngậm chặt miệng cho chú”
“Vâng, vâng”
Cho dù trong đầu Mục Nhiễm Tranh có vô vàn câu hỏi, nhưng anh biết lúc này tuyệt đối không thể hỏi.
Bằng không, sẽ bị giết không tha!
Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Mục Nhiễm Tranh, xoa đầu anh.
“Ngoan lắm”
Nói xong, Quan Triều Viễn liền ra ngoài.
Mục Nhiễm Tranh coi như thở phào một hơi.
Vì sao anh lại có một người chú đáng sợ thế này chứ?
Ông trời ơi! Ông bất công với tôi quái Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Mục Nhiễm Tranh liền ra ngoài, Tô Lam đang nghịch điện thoại trong phòng chờ của anh.
Mục Nhiễm Tranh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.
Đôi mát đen sâu thảm nhìn chằm chăm cô.
Tô Lam duỗi tay, khua khua trước mặt anh.
“Chuyện gì thế?”
“Tô Lam! Cô có chuyện giấu tôi!”
“Nói thừa! Tôi không có gì giấu anh, thế mới lạ đó!”
Mục Nhiễm Tranh há miệng, nhưng lại nghẹn họng không nói thành lời.
“Người đàn ông vừa rồi là thế nào?”
“À, anh nói A Viễn hả? Là bạn của tôi, không phải tôi nói với anh rồi sao?”
“Sao lại quen?”
Dáng vẻ này của Mục Nhiễm Tranh là muốn hỏi đến cùng.