Chương
Mà quảng cáo Blossom Love của Tô Nhược Vân cũng được tung ra, trong thời gian ngắn, độ nổi tiếng của Tô Nhược Vân “vút” bay thẳng lên trời.
Cuộc đọ sức giữa La Thần và Từ Tinh Như, xem ra vẫn là La Thần đi trước một bước.
Doãn Cẩn: “..”
Có cần gấp vậy không?
“Buổi tối đến thăm có phải không hay lắm không?”
“Có gì không hay? Tôi đi thăm Tô Lam, người khác kệ hết!”
“Vâng”
Doãn Cẩn như đi guốc trong bụng Quan Triều Viễn, trực tiếp hỏi thăm phòng khách sạn của Tô Lam, tối liền dẫn Quan Triều Viễn đến Diêm Thành.
Diêm Thành vào buổi tối vẫn còn vài bộ phim cổ trang đang quay, nhưng Tô Lam đã dừng quay rồi.
Doãn Cẩn cũng nghe ngóng rồi mới tới.
Hiện giờ khách sạn đã hoàn toàn yên tĩnh.
“Cậu chờ tôi ở xe” Quan Triều Viễn ra lệnh, chân dài sải bước xuống xe, đi thẳng tới tầng tám khách sạn.
() NG: những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. Những cảnh quay hỏng sẽ bị loại bỏ và quay lại phân khúc đó.
Tầng tám khách sạn là phòng tích hợp, là phòng tốt nhất của khách sạn.
Các nhân vật quan trọng đều ở tầng này.
Hiện giờ đã là nửa đêm, phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi, trong khách sạn cực kì yên tĩnh, mọi người bận rộn cả ngày, tối đến đương nhiên sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Quan Triều Viễn đi thang máy lên thẳng tầng tám, thang máy từ từ mở ra.
Vì lần đầu tới, Quan Triều Viễn không biết rõ cấu tạo trong khách sạn, vừa ra khỏi thang máy liền thấy phòng đối diện là , anh đã sai Doãn Cẩn nghe ngóng, Tô Lam ở phòng .
Đây là đối diện thang máy, ngoài phòng , Quan Triều Viễn thật sự không biết đi hướng nào, chỉ đành đi về phía trước xem.
Anh rẽ trái, lúc thấy phòng , cuối cũng cũng biết lẽ ra phòng ở phía bên phải, vì thế, liền quay lại.
Lúc vừa tới thang máy, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Tiêu Mạch Nhiên và trợ lý Hạ Liên mặt mày mệt mỏi đi ra.
Hôm nay cảnh quay của cô khá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là cảnh đêm, vì thế mới quay tới giờ này.
Tiêu Mạch Nhiên vừa ngước mắt thấy Quan Triều Viễn, liền ngây người.
Quan Triều Viễn cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây.
Cũng ngây người.
“A Viễn..”
Tiêu Mạch Nhiên vừa rồi mặt mày còn mệt mỏi, lúc thấy Quan Triều Viễn liền tràn đầy sức sống!
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!
“Sao anh lại tới đây?” Tiêu Mạch Nhiên liền ra khỏi thang máy, đứng trước mặt Quan Triều Viễn.
“À… Tôi…”
Không đợi Quan Triều Viễn giải thích, Tiêu Mạch Nhiên nhìn theo hướng Quan Triều Viễn đi tới, liền chắc chản là Quan Triều Viễn tới tìm mình, chắc là không tìm thấy, giờ đang chuẩn bị rời đi.
“Anh đến phòng tôi rồi sao? Anh nên báo trước với tôi một tiếng, hôm nay tôi có cảnh quay đêm, giờ mới về”