Chương
“Tôi nói có đúng không?”
“Nhưng… Nhưng không phải chồng cô đối xử với cô khá tốt sao? Lần trước lúc cô bị bệnh phải nhập viện..”
Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Chắc là sợ tôi chết rồi sẽ phải gánh trên mình một mạng người mà thôi, nếu trong lòng anh ta có tôi, sao đến mặt cũng không cho tôi thấy chứ?”
Quan Triều Viễn lại cạn lời lần nữa.
“A Viễn, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, anh mới là người thật sự để ý đến tôi, chờ lễ trao giải kết thúc, tôi ly hôn, anh lấy tôi: Tô Lam nói rất chậm, chậm đến mức có thể khiến Quan Triều Viễn nghe rất rõ ràng.
Cô muốn ly hôn, vậy mà cô lại muốn ly hôn!
Cổ họng Quan Triều Viễn như bị nghẹn thứ gì đó, mãi không nói thành lời.
“Nhưng, thế nhưng, tôi là trai bao, cô quên rồi sao? Tôi từng lên giường với rất nhiều phụ nữ!”
“Tôi không chê anh, tôi biết anh là người tốt, hơn nữa, tôi cũng từng lên giường với chồng mình, không phải sao?”
Quan Triều Viễn đã không còn gì có thể nói nữa.
Tô Lam từ từ buông tay ra.
“Anh đi đi, sau khi lễ trao giải kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi”
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy sau lưng từng cơn ớn lạnh.
Loại lạnh lẽo buốt xương đó.
Tô Lam dùng ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào.
lưng người đàn ông này!
Thậm chí Quan Triều Viễn còn không biết mình về phòng thế nào, chỉ cảm thấy bản thân giống như một cái xác không hồn.
Tô Lam cười lạnh.
Chỉ anh được trêu đùa, lẽ nào cô được phép trêu đùa một lần sao?
Người mà anh giả trang kia, cướp vợ của chính anh, vở tuồng này thật hay!
Quan Triều Viễn về tới phòng mình.
Doãn Cẩn và mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, vừa rồi lúc rời đi còn mặt mũi hăm hở, hiện giờ lại như bánh đa ngâm nước, Ïu xìu.
“Chủ, chủ tịch, anh không sao chứ?”
Quan Triều Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Doãn Cẩn.
“Hủy bỏ hành động ngày hôm nay”
Doãn Cẩn ngây người: “Chủ tịch, hủy bỏ? Chúng ta lên kế hoạch rất lâu, không phải anh muốn công khai quan hệ với phu nhân sao?”
“Tôi bảo cậu hủy!” Quan Triều Viễn gầm lên.
“Vâng, vâng, tôi lập tức hủy bỏ”
Doãn Cẩn nào dám hỏi nhiều, lập tức ra khỏi phòng Quan Triều Viễn siết tay thành nắm, đôi mắt phát ra tia rét lạnh thấu xương.
Ở phòng khác, Tô Lam đã thay xong bộ lễ phục mà Quan Triều Viễn chuẩn bị cho cô.
Đây là một chiếc váy tơ Organza màu xanh lam, lớp vải sa mỏng tanh mềm mại rủ xuống, không phải rất nổi bật, nhưng nhìn kĩ, rất có khí chất, cực kì phù hợp với vị trí của cô.
Chỉ là Tô Lam không có chút tâm tình nào thưởng thức bộ lễ phục!