Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Đúng vậy, tôi nhắn cái gì ấy nhỉ?”
“Tôi nào biết cô nhắn gì chứ?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại đặt trên tủ giày ngoài cửa, liền đi tới cầm điện thoại lên.
“Nhanh mang qua đây cho tôi!”
Mục Nhiễm Tranh tới gần hai mét, dừng bước lại, cẩn thận ném điện thoại lên sofa.
Anh vẫn không yên tâm lại gần cô đến thế.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
“Muộn như này rồi, ai chứ? Lam, không phải chúng ta kịch liệt quá, khiến hàng xóm không vui chứ?”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh đi về phía cửa, khi anh nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo.
Ch… Ch… Chú…
“Ch cái gì chứ?” Tô Lam đang cúi đầu mở máy xem xem vừa rồi mình nhán cái gì.
“Chú tôi!” Mục Nhiễm Tranh xoay người lại, sợ hãi nhìn Tô Lam.
Lúc này Tô Lam cũng đã mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn mình vừa gửi cho chồng.
Ở nhà cháu trai.
Cô liền lấy điện thoại đập vào đầu mình!
Xong rồi, lộ rồi!
“Làm sao đây?” Mục Nhiễm Tranh sợ đến mức chân bắt đầu mềm nhữn: “Cô trốn lên gác đi!”
“Trốn gì mà trốn? Là tôi nói với anh ta tôi ở đây!”
“Hả? Tô Lam, đậu xanh cô muốn hại chết tôi à?”
Ở đây kịch liệt đến thế nào chứ?
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam đang ngồi trên sofa, ngược lại, cô cực kì bình tĩnh, nghiêng người dựa vào sofa.
“Ô, trận gió nào thổi ngài tới đây thế? Nhưng, tôi rất tò mò, giờ tôi nên gọi anh là trai bao, hay gọi chủ tịch Quan, hay là phải gọi anh là chồng đây?”
Tô Lam kỳ quái, đương nhiên cô cũng chả thoải mái gì.
Quan Triều Viễn cười lạnh, không nói gì, mà sải bước đi về phía Tô Lam.