Chương
Biểu cảm trên mặt người đàn ông này dường như đang nói với cô, hôm nay cô sập bẩy rồi!
Giờ cô chạy còn kịp không?
Ngay khi Tô Lam đang hoang mang, bỗng lại nghe thấy tiếng kêu!
“Thật sự anh không nghe thấy sao? Lại kêu tiếng nữa rồi!” Tô Lam năm chặt lấy cánh tay Quan Triều Viễn, trong lòng càng ngày càng sợ.
Quan Triều Viễn nhìn bàn tay tóm chặt lấy cánh tay mình của Tô Lam.
Rất tốt, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
“Đi theo tôi, không lẽ còn có thể ăn thịt cô sao? Nghe lời!”
Quan Triều Viễn đi thẳng về phía trước, Tô Lam chỉ đành cảnh giác túm lấy cánh tay anh, nhìn quanh tứ phía.
Ngay khi cô đang kinh hồn bạt vía, bỗng cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mình.
Tô Lam dè dặt quay đầu qua.
Khi thấy thứ kia…
“A..” Tiếng hét thất thanh xé ngang bầu trời.
Tô Lam vừa hét, vừa nhảy thẳng lên người Quan Triều Viễn, hai tay hai chân bám lấy trên người Quan Triều Viễn như dây leo.
“Sư… Sư… Sư… Sư tử!”
Chỉ thấy một con sư tử cực kì oai phong đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn chăm chăm Tô Lam.
Con sư tử này cả thân màu vàng, lông óng mượt, đứng trên bãi cỏ thật sự rất oai phong.
Thấy Tô Lam bị dọa đến mức này, Quan Triều Viễn hoàn toàn không ngờ tới.
“Sau này còn dám không nghe lời tôi không?”
“Không dám nữa! Không dám nữa! Không dám nữa!” Tô Lam úp mặt vào người Quan Triều Viễn, không dám nhìn!
Đây là sư tử đó!
Chúa tể sơn lâm!
Vừa há miệng, cô đến xương cốt cũng không còn!
“King, ngồi xuống!” Quan Triều Viễn quát một tiếng.
Chỉ thấy con sư tử vừa rồi còn oai phong lãm liệt liền nằm trên mặt đất y như một chú chó lông vàng ngoan ngoãn.
“Anh điên rồi à? Đây là sư tử đó, không phải chó đâu!”
Người đàn ông này lại dám nói chuyện với sư tử, không muốn sống nữa sao?
“Tô Lam, xuống đi!”
“Tôi không xuống!”
“Xuống maul”
“Không, nó sẽ ăn thịt tôi mất!”
“Cô còn không xuống, tôi sẽ bảo nó ăn thịt cô!”
Lúc này Tô Lam mới thả lỏng tay chân, từ từ xuống khỏi người Quan Triều Viễn, sau đó trốn phía sau lưng anh.