Chương
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, không chút biểu cảm: “Tôi được chọn rồi! Tôi giành được vai diễn này rồi!”
Quan Triều Viễn thở phào nhẹ nhõm, giơ tay gõ lên trán cô một cái: “Cô định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Tô Lam võ vai Quan Triều Viễn: “Tôi mời anh ăn cơm nhé!”
“Được, chẳng qua, trước khi ăn cơm, vẫn nên đến bệnh viện một chuyến trước” Quan Triều Viễn đã thấy vết thương trên người Tô Lam.
Lúc này Tô Lam mới chú ý, lúc cô bò lên bò xuống trong căn phòng dưới tầng hầm kia, không cẩn thận làm cánh tay và đùi đầy vết thương, còn đang rớm máu.
“Không đáng ngại, chút vết thương nhỏ này, quay về mua chút thuốc khử trùng là được”
Hai người cùng nhau ra ngoài, Quan Triều Viễn vẫn lái chiếc xe LaFerrari như thường, đi theo hướng dẫn của Tô Lam đến một quán… lê đường.
Phải, đúng là một quán lề đường.
Vừa nhìn môi trường xung quanh, cặp mày của Quan Triều Viễn liền nhíu chặt lại.
Với thân phận của anh, nào đã từng đi vào môi trường như này chứ?
Tô Lam cực kì quen thuộc chào hỏi với chủ quán lưng gù, gọi một đống xiên nướng, còn có hai món hầm nhỏ, đối với cô mà nói, bữa ăn này đã coi như rất ổn rồi.
Quan Triều Viễn ho một tiếng: “Ờ, Tô Lam, cô có cảm thấy xe của tôi với nơi này có phải không quá phù hợp không?”
Tô Lam nhìn qua chiếc xe LaFerrari màu xanh sapphire kia, chiếc LaFerrari đỗ bên đường quả thực không ăn nhập với môi trường thấp kém vừa loạn vừa bẩn trong mắt người đời này.
“Thế nhưng, ở chỗ khác tôi không mời nổi anh!” Cô bất đác dĩ nhún vai: “Tôi rất nghèo, nếu tôi nói với anh, ví tôi còn sạch hơn mặt tôi, anh có tin không?”
Quan Triều Viễn khẽ hừ một tiếng, không nói dì.
“Sao anh biết tôi tên là Tô Lam?”
Tô Lam nhớ rằng lần đầu gặp mặt, cô lo lắng sau này sẽ dây dưa không dứt, vì thế, không hề nói ra tên của mình, lần thứ hai gặp mặt cũng vội vàng tạm biệt, căn bản không nhắc đến tên của mình mài “Cái đó..” Quan Triều Viễn nhất thời nghẹn lời, anh vốn không định gọi tên cô, nhưng trong tình huống ngày hôm nay, anh chỉ đành gọi †ên của cô, nghĩ kĩ lại, đúng là cô chưa từng.
nhắc đến tên mình với anh: “Cô quên là ở thư viện, cô quẹt thẻ đi vào, còn tôi tùy tiện nghe ngóng một chút, không phải biết ngay ân “Cái bà chị kiểm tra quẹt thẻ ở cửa thư viện gặp được trai đẹp, đúng là cái gì cũng không để ý nữa!” Tô Lam nhịn không được oán trách một câu: “Đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì?”
“Ừm… Cô gọi tôi A Khanh là được rồi” Quan Triều Viễn còn không muốn cô biết mình là chồng của cô nhanh như vậy, dù sao chuyện anh muốn thăm dò còn chưa thăm dò được đâu!
“Ừ, anh làm nghề gì?”
Quan Triều Viễn quả thật không biết trả lời thế nào, ngay vào lúc anh chần chừ chưa đáp…
Tô Lam bỗng đập bàn: “Tôi biết rồi, anh là trai bao, đúng không?”
“Trai bao?”
“Đúng vậy, nhìn xe của anh tốt như thế, nhưng quần áo trên người lại là hàng chợ, hơn nữa còn ở nơi hỗn tạp như quán bar, vẻ ngoài đẹp trai, dáng cũng đẹp, chắc chắn là trai bao!”
Tô Lam híp mắt nói.