Chương
“Sao giờ mới tới? Muốn tôi đói chết à?”
Quan Triều Viễn nói xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Lam đeo khẩu trang và kính râm, còn đội một chiếc mũ bóng chày.
“Tô Lam, cô đến công ty tôi trộm đồ sao?”
“Tôi đưa cơm cho anh mài!” Tô Lam vừa nói, vừa tháo mũ, khẩu trang và kính xuống.
“Vậy cô che kín mít thế làm gì?”
“Hi hi, không phải tôi lo chắn mất số đào hoa của anh sao? Ăn nhanh cho nóng”
Quan Triều Viễn đứng dậy, đi thăng vào phòng nghỉ phía sau, Tô Lam xách túi giấy cứng, cũng đi vào theo.
Phòng nghỉ này cũng thật khí thết Nơi đây nào giống nơi làm việc, căn bản chính là nơi hưởng thụ!
Giường lớn mét tám phong cách châu Âu sang trọng, đồ dùng đầy đủ, bàn ăn, ghế, tủ sách, cái gì cũng không thiếu.
Quan Triều Viễn ngồi trước bàn ăn giống như một ông lớn.
Tô Lam lấy đồ trong túi giấy cứng ra, một hộp thức ăn bằng thủy tinh được đóng kín, một chiếc bát nhỏ, còn có một chiếc bình thủy tinh, bên trong là nước gì đó.
Tô Lam thành thục đổ một ít nước gì đó trong bình ra bát, lại đưa cho Quan Triều Viễn một đôi đũa.
“Ăn đi”
Quan Triều Viễn nhìn thứ nước đục ngầu kia, bỗng nhíu mày.
“Đây là cái quái gì thế? Thứ này có thể ăn không?”
“Quái quỷ gì chứ? Đây là nước chấm tôi tự pha, ăn sủi cảo sao có thể ăn không chứ? Tôi pha dấm là chính, thêm vài thứ khác nữa, anh không ăn cay, chỉ pha chút đầu ớt thôi”
Nhìn cặp mày nhíu chặt của Quan Triều Viễn.
Tô Lam liền bỏ bát nhỏ ra.
“Không ăn thì thôi, vậy anh ăn không đi”
Quan Triều Viễn liền cầm bát nhỏ lại, gắp một miếng sủi cảo, chấm ít nước chấm rồi cắn một miếng.
Nhân tôm cực đầy đặn, thịt thơm mà không ngấy, tất cả nguyên liệu trộn lẫn với nhau, vừa hòa với nhau, lại vừa giữ được hương vị của riêng mình.
Đây chắc là sủi cảo ngon nhất mà anh từng ăn?
“Ngon không?”
Mặc dù Tô Lam không để ý đến cảm nhận của Quan Triều Viễn, nhưng cô để ý đến tay nghề của mình!
“Bình thường” Quan Triều Viễn đáp một câu.
Chỉ một câu “bình thường” sao?
Nhớ lúc trước Mục Nhiễm Tranh lần đầu ăn sủi cảo cô làm, ngon đến phát khóc!
Cho dù là người kén chọn như Mộ Dung Dịch, cũng liên tục khen cô nấu ngon!
Vậy mà anh lại nói “bình thường”?
Nụ vị giác của anh có vấn đề sao?
“Cô không ăn sao?” Quan Triều Viễn ngẩng đầu hỏi.
“Ăn rồi! Anh cứ ăn từ từ”
Đương nhiên Tô Lam khó chịu.
Nói rồi, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Tôi về nhà đây”